Hạ Hoành đương nhiên biết công ty của mình chẳng mấy ai biết đến, nhưng bị đυ.ng trúng nỗi đau đúng lúc khiến anh ta giãy nảy lên. Ở nhà anh ta vốn đã thường xuyên bị bố mắng vì không làm nên trò trống gì, phản ứng lập tức là nhảy dựng lên vì xấu hổ quá hóa giận: “Cô đâu phải bố tôi, hỏi chuyện gì mà như điều tra! Đừng tưởng có Tống Văn Dạ chống lưng là muốn làm gì thì làm nhé! Thật ra tôi cũng chẳng sợ cậu ta đâu!”
Hạ Hoành trước giờ chưa từng tiếp xúc với Sở Hạ Tâm, nhưng dù sao cũng không nên bị một đứa tiểu nha đầu chặn họng như thế chứ!
Sở Hạ Tinh thản nhiên: “Không phải, cậu hiểu lầm rồi.”
Hạ Hoành hừ lạnh: “Biết vậy là tốt, đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, tôi đâu phải đàn em của Tống Văn Dạ!”
Sở Hạ Tinh: “Không, ý tôi là, cho dù chẳng ai chống lưng, tôi cũng vẫn muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến người cậu vừa nói.”
Hạ Hoành: “?”
Thấy đối phương mặt mày toàn vẻ nghi hoặc, Sở Hạ Tinh bình tĩnh nói tiếp: “Tiểu Hạ à, tôi không định cãi cọ về việc ai mới là Tổng giám đốc thực sự đâu, nói thật là tôi cũng chẳng quan tâm mấy. Nhưng nếu sau này có người mua lại hợp đồng của tôi, vẫn mong hai cậu phối hợp một chút.”
Thân phận thật của Sở Hạ Tâm chẳng có bao nhiêu giá trị thương mại, Sở Hạ Tinh thấy chẳng ai thèm giữ khư khư hợp đồng. Bà chỉ muốn xử lý mớ rắc rối này càng sớm càng tốt, rời khỏi công ty môi giới này cho xong. Bà cũng chẳng có hứng tìm hiểu rốt cuộc “nguyên chủ” và Hạ Hoành có quan hệ gì, càng không muốn dính dáng đến cái gọi là kim chủ Tống Văn Dạ kia.
Bà quyết định mềm mỏng trước, dùng lời lẽ uyển chuyển: “Dù gì cậu cũng làm trong ngành phim ảnh, cái vòng này cũng nhỏ thôi, đi đâu cũng đυ.ng mặt nhau cả. Biết đâu sau này còn có cơ hội hợp tác, chúng ta cũng không cần làm mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, đúng không?”
Hạ Hoành nghe ra được ẩn ý trong lời bà, vô cùng kinh ngạc: “Ý cô là gì? Ai sẽ mua hợp đồng của cô?”
Sở Hạ Tinh: “Giờ vẫn chưa thể nói chắc.”
Hạ Hoành hoảng lên: “Khoan đã! Không phải cô lại bám lấy ai đó đấy chứ? Tống Văn Dạ cực kỳ ghét mấy trò như vậy.”
Trước đây, đồng nghiệp vẫn nói Sở Hạ Tâm là cô gái yếu đuối, dễ bị bắt nạt, nhát gan sợ phiền phức. Nhưng giờ phút này, nhìn Sở Hạ Tâm ngồi trước mặt, Hạ Hoành bỗng thấy dao động, anh ta thậm chí nghi ngờ bà đã tìm được một kim chủ chống lưng. Mà Tống Văn Dạ nổi tiếng chính trực, đôi khi còn hơi cứng nhắc, chắc chắn không thể chấp nhận kiểu chuyện đó.
Sở Hạ Tinh thầm nghĩ, kim chủ mà biết "tiểu minh tinh" mình bao nuôi đi tìm chỗ dựa mới, chắc cũng có cảm giác như bị cắm sừng, giận là phải. Bà thản nhiên nói: “Anh ta ghét thì kệ anh ta, có liên quan gì đến tôi đâu.”