Cả đời bà lăn lộn trong chốn danh lợi, cho tới tận tang lễ của mình mà vẫn không thoát khỏi cái không khí giả tạo ấy. Khi còn sống từng vì lợi ích mà cắt đứt quan hệ với bạn thân, cũng từng bắt tay giảng hòa với kẻ thù truyền kiếp. Vậy mà giờ đây, ai ai cũng như quên sạch mọi ân oán xưa cũ, tụ họp đông đủ để bày tỏ nỗi tiếc thương, thật hay giả thì chẳng ai biết.
Sở Hạ Tinh từng được yêu, cũng từng bị hận. Nhưng sau khi mất, vì những thành tựu rực rỡ mà được người đời phong thần, trở thành "huyền thoại hoàn hảo" trong giới điện ảnh.
Nghe người ta thi nhau ca tụng mình, bà thấy chẳng có gì đáng nghe nữa, liền ung dung bay ra khỏi linh đường, thảnh thơi lướt lên trời cao, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
Làm cô hồn vất vưởng cũng thú vị ra phết. Bà còn gặp được mấy “đồng nghiệp”, những linh hồn vừa mới lìa đời giống mình, cùng bay lơ lửng giữa tầng trời, đợi đến ngày “đầu thất” được về nhà một chuyến. Nghe nói sau khi hoàn thành đầu thất, linh hồn sẽ dần dần tan biến.
“Ơ, sao cái đó nhìn không giống chúng ta vậy?” Sở Hạ Tinh tò mò nhìn một luồng linh hồn màu lam nhạt lạc lõng giữa đám hồn phách trắng vàng lấp lánh như sao trời, không kiềm được mà hỏi. Bà xưa giờ vốn gan to, tính lại thẳng thắn, dù không quen biết ai cũng dám mở miệng hỏi luôn.
“À, đó là một “sinh hồn”, chắc là lạc vào đây nhầm thôi.” Một luồng hồn phách cạnh bên bất ngờ lên tiếng.
“Sinh hồn?”
“Ừ. Là hồn của người sống, vì lý do nào đó mà rời khỏi thể xác. Nếu không kịp trở về, e là mất mạng.”
Sở Hạ Tinh ngạc nhiên, không quên buông lời tán thưởng: “Ngươi biết nhiều ghê ha? Trước kia làm nghề gì vậy?”
Hồn phách kia hơi xấu hổ, đáp nhỏ: “Bần đạo biết chút ít thôi mà.”
Nghe thấy cách xưng hô, Sở Hạ Tinh lập tức đoán ra thân phận đối phương khi còn sống, bật cười trêu: “Thì ra là đạo sĩ. Vậy mà vẫn lạc đường theo chúng tôi, xem ra đúng là chỉ biết chút ít thật.”
Sở Hạ Tinh: “Mấy người học đạo không phải nên trường sinh bất lão sao?”
Hồn phách đạo sĩ bất lực nói: “Vượt qua sinh tử là cảnh giới thông thiên, bần đạo tất nhiên cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử.”
Sở Hạ Tinh hỏi tiếp: “Sinh hồn có thể rời khỏi thể xác bao lâu?”
Đạo sĩ đáp: “Người thường tối đa chỉ được một hai tiếng, quá thời gian đó là nguy hiểm đến tính mạng.”
Sở Hạ Tinh nghe vậy liền sững người, vội vã cúi mình lao xuống, hốt hoảng nói: “Vậy còn không mau đuổi con bé ra ngoài? Cứ để con bé lẽo đẽo theo bọn mình là muốn chết chắc à!”