Nữ Đạo Diễn Vô Tình

Chương 3: Cái hồn đạo sĩ kia đâu rồi?

Đạo sĩ hồn khẽ thở dài: “Ây dà, sinh hồn kiểu này đa số tinh thần đều không ổn định, chưa chắc đã cảm ơn bà, có khi còn thấy bà lo chuyện bao đồng.”

Người bình thường không thể để linh hồn rời thể xác. Đã rời khỏi thì kiểu gì cũng có vấn đề, biết đâu đã muốn chết từ lâu.

Đạo sĩ vừa dứt lời, Sở Hạ Tinh đã phi thân đi xa, tiếng bà còn vọng lại trong gió: “Con bé nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là tôi nghĩ gì!”

Là đạo diễn cung Bọ Cạp chính hiệu, Sở Hạ Tinh lúc còn sống cực kỳ thích kiểm soát. Trong đoàn phim, lời bà là luật, nói một không hai, chẳng khác nào thống lĩnh một đế chế. Cháu gái Hàn Sở Ninh từ nhỏ đã bị bà dạy dỗ không sót một ly, đừng nói chi tới các nhân viên cấp dưới, ai cũng bị bà nắn chỉnh từ đầu đến chân.

Sở Hạ Tinh vốn chẳng sợ bị mắng là xen vào chuyện người khác. Nếu thấy chuyện gì không ổn, bà nhất định phải đối chất cho ra lẽ, thế nên lập tức lao thẳng về phía sinh hồn màu lam.

Giữa dải ngân hà vàng trắng rực rỡ tạo thành từ vô số linh hồn, một luồng sinh hồn xanh nhạt yếu ớt ẩn hiện như sắp tan biến.

Trên bầu trời, hàng ngàn hồn phách cùng nhau phiêu du, tạo nên một khung cảnh huyền diệu mà tráng lệ, vừa như một bức tranh kỳ ảo, vừa như một giấc mộng viễn vông, hoang đường.

Sinh hồn màu lam khóc thút thít, trong lòng không còn mong sống, vừa khóc vừa nói mình đã không thể tiếp tục sống nổi, chết đi có khi lại là giải thoát.

Sở Hạ Tinh vốn nổi tiếng cứng rắn quyết đoán, không nói hai lời, xông tới tẩn cho sinh hồn một trận ra trò. Sau đó lại nhẫn nại khuyên nhủ, nói đạo lý sống, rót vào tai cô gái biết bao nhiêu “canh gà nóng hổi” của cuộc đời. Cuối cùng cũng kéo cô gái ra khỏi bờ vực tự sát.

Đáng tiếc là, dù sinh hồn đã từ bỏ ý định chết, nhưng trong quá trình lang thang quá lâu giữa không trung, cô gái đã tiêu hao hết thời gian được phép. Quan trọng hơn, cô gái hoàn toàn không biết làm sao để quay trở lại cơ thể.

“Chắc đây gọi là ý trời rồi. Tuy cháu đã chẳng còn đường về, nhưng trước khi hồn phi phách tán, vẫn có người sẵn lòng khuyên cháu sống tiếp, thế là đủ rồi.”

“Xin lỗi nha, ta cũng không phải người, chỉ là một mảnh hồn thôi.” Sở Hạ Tinh nhìn thấy sinh hồn màu lam càng lúc càng mờ nhạt, trong lòng không khỏi nóng ruột, vội nói: “Khoan đã, chắc chắn vẫn còn cách! Cái hồn đạo sĩ kia đâu rồi?”

Đạo sĩ chậm rãi bay xuống, lắc đầu bất lực: “Vô ích thôi. Muốn về được, cần phải có người sống gọi đúng tên con bé, con bé mới tìm được đường quay lại. Chúng ta đều là hồn chết, không giúp được.”