Trong không gian linh đường trang nghiêm và thanh tịnh, vô số nghệ sĩ, người nổi tiếng trong giới giải trí tề tựu đông đủ để tiễn biệt đạo diễn lừng danh Sở Hạ Tinh lần cuối. Ai nấy đều ăn vận chỉnh tề, sắc mặt trang nghiêm, lần lượt xếp hàng đến trước di ảnh làm lễ, rồi buồn bã bắt tay chia buồn với người thân của cố nhân.
Vì Sở Hạ Tinh không có chồng con, nên tang lễ lần này do cháu gái Hàn Sở Ninh của bà đứng ra lo liệu. Cô gái năm nay hai mươi tư tuổi, khuôn mặt u sầu, ánh mắt u ám. Tuy trên danh nghĩa Sở Hạ Tinh là dì cả, nhưng trên phương diện tình cảm thì chẳng khác gì mẹ ruột, nên sự ra đi lần này khiến cô gái vô cùng đau đớn.
Hàn Sở Ninh cố nén bi thương để tiếp đón từng người đến viếng. Dù sao Sở Hạ Tinh cũng là một bậc tiền bối có tiếng trong giới, người đến đưa tiễn đủ cả nam nữ, không thiếu gương mặt quen thuộc.
"Không có Sở đạo năm xưa nâng đỡ, chắc giờ tôi vẫn chẳng biết mình đang lang bạt phương nào nữa. Bà ấy đúng là nữ trung hào kiệt, đạo diễn tài ba hiếm có." Người đàn ông vừa nói, vừa đỏ hoe mắt. Bất chợt ông ta bật khóc thành tiếng: "Đạo diễn à, Tiểu Vương đến thăm bà đây."
Hàn Sở Ninh nhìn người đàn ông gào khóc lăn ra đất mà luống cuống tay chân, chẳng biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt theo. Mọi người thấy vậy cũng chẳng nỡ khuyên ngăn. Dù sao người kia từng làm việc bên cạnh Sở Hạ Tinh nhiều năm, ai nấy đều nghĩ tình cảm giữa họ rất sâu đậm.
“Thôi đi, còn bày đặt nữ trung hào kiệt. Năm đó giở trò với tôi sao không nhớ chuyện nâng đỡ luôn đi?” Sở Hạ Tinh uể oải lơ lửng bay ngang qua Tiểu Vương đang khóc thảm thiết, bị tiếng gào rền của anh ta làm cho nhức cả đầu, đành quay lại giữa không trung, lẩm bẩm: “Giỏi thì xuống dưới này mà gặp tôi nè, còn bày đặt thêm thắt kịch bản như thật.”
Giờ phút này, Sở Hạ Tinh chỉ còn là một linh hồn lơ lửng, đang bay vòng vòng trên linh đường chính của lễ tang do chính mình làm nhân vật chính. Nghe đám đông khóc lóc than vãn mà bà thấy nhức cả đầu.
Bà không quá đau lòng vì cái chết của mình. Sáu mươi năm gió sương đã rèn cho bà một trái tim kiên cường. Ở độ tuổi này, sinh tử cũng chẳng còn là điều gì quá nặng nề, lễ tang suy cho cùng chỉ là một nghi thức.
Bay lơ lửng trong linh đường một lúc, bà bắt đầu thấy chán, muốn theo gió mà đi. Nước mắt chân thành của người thân khiến bà nghẹn ngào, còn màn diễn đầy giả tạo của đám người ngoài lại làm bà bực bội, chỉ muốn đập tan mấy cái đầu chó đó cho hả giận.