Xuyên Nhầm Vào Truyện Tu Tiên Nam Tần, Ta Được Nuôi Quá Tốt!

Chương 22

Nàng đẩy cánh cửa đá nặng nề ra, một gian phòng tu luyện bày biện cổ xưa hiện lên trước mắt.

Giữa phòng tu luyện, trên bàn đá đặt một ngọc giản phát ra quầng sáng mờ ảo, mang theo khí tức thần bí.

Thẩm Uẩn bước vào, đột nhiên, toàn bộ vách trong phòng bừng sáng lên từng đạo phù văn.

Năm sợi xích linh lực mang thuộc tính khác nhau từ trần đá rủ xuống, bao phủ bệ đá nơi đặt ngọc giản thành một l*иg giam ngũ hành kín kẽ không khe hở.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ – năm loại ánh sáng luân chuyển, giao thoa tạo thành một kết giới tuần hoàn khép kín.

Thẩm Uẩn vận chuyển Dưỡng Hồn Quyết, thử dùng thần thức dò xét.

Vừa chạm vào kết giới, phù văn trên vách tường lập tức méo mó, biến thành những khuôn mặt quỷ dữ tợn lao thẳng về phía nàng, rõ ràng là muốn nuốt chửng thần thức của nàng.

Nàng lập tức cắt đứt liên kết với thần thức, nơi cuống họng dâng lên một luồng tanh ngọt.

Ngọc giản này vậy mà lại bị thượng cổ tu sĩ hạ cấm chế “kẻ dòm ngó tất phải chết”.

Thẩm Uẩn mở túi trữ vật Tống Tuyền đưa, lấy ra một bình Trung phẩm Ngưng Thần Đan, rót một viên uống xuống.

Loại đan này có thể dưỡng hồn, giảm thiểu tổn hao thần thức.

Thuốc vừa vào bụng, thần thức bị nàng cưỡng ép cắt đứt khi nãy liền bắt đầu khôi phục chậm rãi.

Nàng có phần bất ngờ.

Không ngờ Tống Tuyền mới chỉ Trúc Cơ trung kỳ mà đã có thể luyện ra đan dược trung phẩm; theo lý mà nói, đan dược phẩm chất này phải là đan sư cảnh giới Kim Đan mới có thể luyện thành.

Không hổ danh là con nhà thế gia y tiên!

Phải nghĩ cách cày nát hảo cảm của hắn mới được!

Thẩm Uẩn chậm rãi điều tức, đến khi thần thức không còn đau nhói nữa thì đứng dậy, đi đến sát vách tường quan sát tỉ mỉ.

Nếu không thể cưỡng ép xâm nhập, vậy xem ra chỉ có thể giải được phù văn trên tường thì mới phá giải được kết giới.

Phù văn trên tường không tĩnh lặng bất động, mà như sinh vật sống, đang chậm rãi bò trườn.

“Lại là trận pháp sống à?” Nàng nheo mắt lại, đầu ngón tay lơ lửng vẽ theo những ký hiệu di động.

Những đường vân màu kim ẩn kia không giống được khắc lên, mà như từng vì tinh tú bị nghiền nát rồi vẩy lên tường, nhấp nháy luân chuyển theo nhịp thở.

Mỗi ba hơi thở, phù văn trên tường lại tái tổ hợp một lần, tạo thành một tổ hợp mới.

Lần thứ bảy quan sát được sự thay đổi đó, Thẩm Uẩn đột ngột lấy ra nửa miếng bánh trúc diệp cao đặc chế của Tống Tuyền từ nhẫn trữ vật.

Trúc diệp cao (bánh lá trúc) mềm dẻo ngọt ngào, mang theo chút vị thanh mát tự nhiên, khiến tâm trí nàng dịu xuống đôi chút.

Nàng vừa nhìn tường vừa khẽ cười:

“Thì ra là tinh đồ Bắc Đẩu.”

Những điểm sáng nhấp nháy trên tường giống hệt quỹ đạo của Bắc Đẩu thất tinh, chỉ có một chỗ không phát sáng.

Sáu điểm hiện, một điểm ẩn; vị trí mờ tối kia chính là chìa khóa mở kết giới.

Vụn bánh rơi lả tả xuống gấu khăn choàng vắt dài chạm đất, trong đầu nàng bất chợt lóe lên một đoạn ký ức.

Bạch Khỉ Mộng mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, đặt vào tay nàng một dải lụa mềm đẹp mắt, ghé sát thì thầm điều gì đó.

Bên tai tựa hồ vang vọng lại âm thanh quen thuộc:

“A Uẩn, nữ tử xinh đẹp thì phải dùng pháp khí xinh đẹp.”

Chiếc khăn choàng hiện tại quấn quanh người nàng, chính là dải lụa đó.

Nụ cười dịu dàng trong mắt Bạch Khỉ Mộng, giống hệt sao trời đêm nay.

Thẩm Uẩn khẽ nhíu mày, trong ký ức gốc của nàng vốn không có cảnh này, sao lại đột nhiên hiện lên?

Đúng lúc đó, bên ngoài vọng vào tiếng động ồn ào, thì ra ba nén nhang đã cháy hết, đệ tử Lăng Tiêu Tông và Hợp Hoan Tông bắt đầu tiến vào động phủ.