Thẩm Uẩn thu hồi tâm thần, trực tiếp đánh hỏa linh lực vào vị trí tối trên tường.
Toàn bộ phù văn đồng thời phát sáng.
Nàng nhìn về phía bàn đá, đúng như dự đoán, kết giới tuần hoàn đã biến mất.
Không thể lãng phí thời gian, nàng lập tức đưa thần thức thâm nhập vào ngọc giản.
Bên trong ngọc giản ghi lại một môn công pháp thượng phẩm từ ngàn năm trước: Niết Bàn Tâm Pháp. Pháp môn này tu luyện bằng lửa niết bàn, phá rồi dựng lại, có thể chữa thương và tăng tu vi.
Thẩm Uẩn phát hiện bên trong ngọc giản còn lưu lại một luồng khí tức khác.
Là một đoạn ký chú do tu sĩ trước để lại, tựa như một cảm ngộ sau tu luyện.
Trên đó viết rằng, công pháp này do một đại năng tên là Trấn Nguyên Tử để lại. Năm đó y phát hiện ngọc giản này trong một di tích cổ xưa, mang nó ra ngoài. Nhưng vì y có linh căn thủy thuần khiết, không cách nào tu luyện được, nên lưu lại nơi này, xem như để lại cơ duyên cho hậu nhân.
“Quả nhiên là đồ tốt!”
Trong mắt Thẩm Uẩn lóe lên vẻ vui mừng. Nàng đưa ngọc giản áp lên trán, ngọc giản lập tức tan chảy, hóa thành dòng linh khí chảy dọc theo trán nhập vào thần thức, khắc sâu nội dung vào trong tâm trí.
Thẩm Uẩn cảm nhận được hồn thức của mình đang được dòng linh khí do ngọc giản hóa thành quấn lấy, rồi từ từ hòa làm một thể.
Chỉ trong chốc lát, ngọc giản đã hấp thụ hoàn tất, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm.
Tuyệt vời thật, bảo sao ngọc giản này lại phát ra dao động linh khí mạnh đến thế.
Chỉ riêng việc truyền đạt nội dung vào đầu đã khiến thần hồn của nàng mạnh lên một phần.
Nàng tu luyện Dưỡng Hồn Quyết suốt ba ngày mới miễn cưỡng bước vào tầng một, vậy mà thần thức bị tổn thương lúc nãy lại khiến thần hồn khôi phục về trạng thái ban đầu.
Thế nhưng ngọc giản này, vốn chỉ là vật chứa công pháp, lại có thể dưỡng hồn, giúp nàng trực tiếp bước vào tầng hai của Dưỡng Hồn.
Thứ này rốt cuộc là báu vật của vị tiên nhân phương nào để lại vậy? Chuyến này đúng là không uổng công.
Tiền bối tiền bối, đa tạ ngài.
Bên kia, Tống Tuyền giẫm lên lá khô, tiến vào khu vực kết giới của dược viên vốn đã sụp đổ hơn nửa.
Dưới sự ăn mòn của nghìn năm thời gian, dây leo đã phủ kín cả tấm bia trận pháp hình lò luyện đan.
Mùi dược liệu nồng nặc xen lẫn hơi đất cũ kỹ xộc thẳng vào mặt, đúng lúc đó chiếc quạt xếp chuôi ngọc trong tay Tống Tuyền bất ngờ tự động bật mở, hạt ngọc bích trên mặt quạt nhẹ nhàng xoay chuyển, linh khí hệ mộc thuần khiết tỏa ra, từ từ xoắn lấy rồi hướng về một điểm nhất định.
Tống Tuyền khẽ nhướng mày.
Chẳng lẽ...
Hắn lần theo phương hướng linh lực bị hút đi, quả nhiên phát hiện một pháp trận đã được bố trí ở đó.
Nhìn trận pháp quen thuộc trước mắt, Tống Tuyền khẽ lắc đầu, bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng tựa như ảo ảnh từ quá khứ, hắn như thấy được một thời đại đã xa, nơi có những y tu nghìn năm trước cũng giống hệt phụ thân hắn, trừng mắt, quát tháo với đệ tử phía dưới:
“Không có mộc linh căn thì vào dược viên cái rắm gì! Lũ linh thảo này đều cần linh lực dưỡng sinh! Ngươi làm hỏng thì ai đền? Ai đền? Đặt nó xuống cho ta!”
Trong mắt Tống Tuyền vụt qua một tia hoài niệm. Hắn đưa linh khí hệ mộc nhập vào trận pháp.
Trận pháp lập tức bừng sáng, khí mục nát tan biến trong chớp mắt, trước mắt hiện ra từng mảng linh thảo quý hiếm, linh dược ngàn năm trải rộng thành rừng.
Tống Tuyền không lấy hết mọi thứ, mà chỉ thu một phần linh thảo cần dùng và một ít linh thảo cực kỳ quý hiếm vào nhẫn trữ vật, còn lại đều để lại một phần.