Xuyên Nhầm Vào Truyện Tu Tiên Nam Tần, Ta Được Nuôi Quá Tốt!

Chương 21

Trong lòng hắn âm thầm tính toán đối sách.

Ngoài động phủ, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.

Có kẻ im lặng không nói, không biết đang suy tính điều gì; cũng có người sinh lòng bất mãn, ghé tai nói vài lời chua chát với đồng bạn bên cạnh, nhưng chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao thì thực lực của Thiên Kiếm Môn vẫn ở đó, huống chi Thẩm Uẩn lại là tu sĩ Kim Đan duy nhất có mặt, khiến người ta không thể không e dè.

Cùng lúc đó, bên trong động phủ, nhóm Thẩm Uẩn tiến bước rất nhanh.

Nàng vận chuyển Dưỡng Hồn Quyết, phóng xuất thần hồn, thần thức tỏa ra như tơ, dò xét mọi thứ xung quanh.

Không gian bên trong động phủ trái ngược hẳn với bề ngoài. Khi nãy nhìn từ ngoài vào thì không có gì nổi bật, vậy mà giờ đây lại phát hiện nơi này gần như có thể gọi là một cung điện thu nhỏ.

Dọc hành lang dài, trên tường khảm một dãy dạ minh châu to bằng nắm tay, ánh sáng dịu dàng, cảm giác trơn mượt khiến người ta phải trố mắt.

Mấy người vừa đi vừa trò chuyện.

Kỳ Huy đi bên phải nàng, hạ giọng hỏi:

“Sư tỷ, sao mình lại để bọn họ chờ ba nén nhang làm gì? Không cho họ vào luôn chẳng phải càng tốt à?”

Tống Tuyền bật cười khẽ, thay Thẩm Uẩn lên tiếng:

“Nếu chỉ có hai ba người thì còn được, nhưng mà nhiều người như vậy, ngươi tin không, nếu hôm nay sư tỷ không cho họ vào động phủ, ngày mai Lăng Tiêu Tông sẽ lên tận đại môn Vô Cực Điện đòi gặp chưởng môn sư thúc để nói lý rồi.”

Thẩm Uẩn gật đầu, trong giọng nói mang theo một tầng thâm ý:

“Vận may là chuyện sớm tối khó lường. Ba nén nhang, đủ để chúng ta dẫn trước một bước tìm cơ duyên. Còn bọn họ, chẳng qua chỉ là cái cớ giúp chúng ta tranh thủ thời gian mà thôi.”

Kỳ Huy lập tức tỉnh ngộ, trong mắt hiện lên một tia khâm phục.

Sư tỷ của hắn quả nhiên là toàn năng!

Vội vàng cung kính nói:

“Lời tỷ chí lý, sư đệ lĩnh giáo rồi.”

Tống Tuyền: "..."

Lại nữa rồi, cái cảnh “mẹ hiền con thảo” này...

Ba người không nói thêm gì nữa, bước chân tăng tốc, tiến sâu vào bên trong.

Thẩm Uẩn phát hiện kết cấu nơi này cực kỳ phức tạp, chia thành nhiều khu vực như phòng tu luyện, tàng thư các, phòng luyện đan, linh dược viên...

Hoàn toàn không giống một động phủ tu sĩ thông thường, trái lại lại giống một đại điện thu nhỏ của tông môn.

Nàng chăm chú quan sát các bức bích họa được khắc dọc theo tường đá hai bên đường, vẽ lại cảnh một tu sĩ phi thăng, bên ngoài còn nối tiếp những đường vân mờ nhạt.

Chẳng lẽ đây là cung điện do một vị đại năng lưu lại sau khi phi thăng?

Nhưng phía ngoài động phủ, bên trái còn sót lại một bia đồng gãy nửa, dòng chữ mờ trên đó ghi “... năm Quý Vị... Trấn Nguyên Tử...”, trong Cửu Châu Sử Lục rõ ràng ghi lại là sự kiện cách đây một ngàn hai trăm năm.

Dù nàng không phải Thẩm Uẩn ban đầu, nhưng nhờ ký ức truyền thừa, nàng biết rõ người phi thăng gần nhất là từ một ngàn năm trăm năm trước.

Phi thăng là đại sự kinh thiên động địa, thiên địa đồng chúc, cửu tiêu rung chuyển, tuyệt đối không thể nào không lưu danh hậu thế.

Thôi vậy, chuyện này không phải điều nàng cần lo bây giờ, tìm cơ duyên quan trọng hơn.

Nàng lên tiếng:

“Chúng ta tách ra hành động.”

Vừa dứt lời, Tống Tuyền đã lấy ra hai túi trữ vật từ trong nhẫn không gian, đưa cho nàng và Kỳ Huy.

“Đây là đan dược ta luyện từ tối qua, sư huynh sư tỷ mang theo phòng bất trắc. Chuyến này phải đặc biệt cẩn thận.”

Thẩm Uẩn và Kỳ Huy nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Sau đó, ba người lập tức phân công, mỗi người rẽ sang một khu vực khác nhau.

Thẩm Uẩn đi thẳng về phía phòng tu luyện, nơi thần thức của nàng đã sớm cảm nhận được dao động linh khí dày đặc một cách khác thường.