Tống Tuyền cụp mắt, không rõ đang nghĩ gì, nhưng khóe môi hơi cong lại bán đứng tâm trạng vui vẻ của hắn.
[Đinh — Tống Tuyền hảo cảm +5, hiện tại hảo cảm: 37.]
Thẩm Uẩn: "..."
Ngươi không thể hào sảng như Kỳ Huy một chút được à!
Lý Vọng sa sầm nét mặt, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
Hắn tỏ ra khó xử: “Thẩm sư tỷ, chuyện này... liệu có hơi quá không? Dù sao thì mọi người cũng đều đến vì cơ duyên, cần gì phải phân chia rạch ròi đến thế?”
Tống Tuyền nghe vậy bèn mở chiếc quạt xếp bên hông ra, thần sắc nhàn nhạt:
“Lời này sai rồi. Trận pháp là do sư tỷ phá, vậy thì lời sư tỷ nói chính là quy củ.”
“Hơn nữa, thời gian ba nén nhang, chẳng qua cũng là để mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức, tránh cho trong động phủ nguy cơ tứ phía, lại gây thêm thương vong vô ích.”
Kỳ Huy ghé sát lại, vỗ vỗ vai Tống Tuyền:
“Sư đệ nói đúng! Ngay cả trận pháp ảo ở cửa cũng phá không nổi, vào trong lấy gì bảo vệ bản thân? Vẫn nên để tỷ đệ bọn ta vào dò đường trước, đỡ tốn thời gian của mọi người.”
Lời đến miệng Lý Vọng bị nghẹn lại.
Trong lòng tuy không cam, nhưng cũng hiểu lúc này không thích hợp gây xung đột với Thiên Kiếm Môn.
Thấy vậy, hắn hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Đã vậy, bọn ta sẽ chờ tại đây ba nén nhang. Thẩm sư tỷ, xin hãy cẩn trọng.”
Nghe đến đây, nữ tu bên cạnh Hợp Hoan Tông khẽ cười khẩy một tiếng.
“Tưởng danh môn chính phái gì, hóa ra cũng chỉ là loại bắt nạt kẻ yếu. Cùng là nữ tu, với người Hợp Hoan Tông bọn ta thì mở miệng ngậm miệng là yêu nữ, còn với người như Thẩm sư tỷ thì lại kính cẩn sư tỷ này sư tỷ nọ, đúng là buồn cười.”
Bên cạnh, Linh Cơ khẽ mỉm cười gật đầu, vô cùng đồng tình.
Thẩm Uẩn lại một lần nữa bị nụ cười của Linh Cơ làm cho thần hồn điên đảo, ánh mắt dán chặt lên mặt nàng ta.
Linh Cơ không thể giả vờ như không thấy ánh mắt rực lửa kia, quay đầu liếc nhìn một cái.
Sau đó suýt nữa bị đôi mắt lấp lánh của Thẩm Uẩn làm cho mù mắt.
Linh Cơ có hơi ngượng, đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng.
Nghe thấy những lời đó, một đám người Lăng Tiêu Tông lập tức rút kiếm bên hông, đồng loạt chỉ về phía nữ tu kia.
“Vô lễ! Ngươi dám ăn nói với Lý Vọng sư huynh như thế à?”
Thẩm Uẩn dời ánh nhìn sang nữ tu kia, nhướng mày.
Nữ nhân Hợp Hoan Tông này đúng là hợp gu nàng thật, dám nói, lại có khí chất, không biết có thể bái nhập Hợp Hoan Tông được không nhỉ?
Chỉ tiếc là nàng toàn lý thuyết suông, chẳng có mấy kinh nghiệm thực tế, giờ vào ngành hình như hơi muộn rồi.
Huống chi nàng là kiếm tu, theo kinh nghiệm nhiều năm của nàng thì đám người Hợp Hoan Tông này thích nhất là dụ dỗ kiếm tu, nhất là mấy kẻ tu Vô Tình Đạo, khiến cho tỉ lệ có việc làm đạt 100%, mà tỉ lệ tốt nghiệp thì chỉ có 0.1%.
Lỡ nhảy ngành xong lại bắt nàng tu Vô Tình Đạo, rồi ép nàng song tu thì tiêu đời.
Thẩm Uẩn bắt đầu thấy lo cho tương lai, quyết định gạch thẳng Vô Tình Đạo khỏi kế hoạch nghề nghiệp.
Sắc mặt Lý Vọng đã khó coi đến cực điểm, vừa định mở miệng thì Thẩm Uẩn đã cướp lời trước:
“Được rồi, bọn ta đi trước một bước. Ba nén nhang sau, cơ duyên trong động phủ, ai có bản lĩnh thì cứ việc lấy.”
Dứt lời, nàng xoay người dẫn theo hai tên sư đệ ngốc nghếch tiến vào động phủ, bóng dáng nhanh chóng khuất hẳn trong hành lang tối om.
Lý Vọng dõi mắt theo bóng lưng nàng, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Chẳng qua là dựa vào tu vi để tùy tiện chèn ép bọn hắn mà thôi. Đợi sau khi hắn tìm được cơ duyên, quay về đột phá Kim Đan, lúc đó tự nhiên cũng có thực lực muốn làm gì thì làm. Hôm nay để nàng giẫm lên đầu hắn, mối hận này, về sau nhất định phải trả!