Xuyên Nhầm Vào Truyện Tu Tiên Nam Tần, Ta Được Nuôi Quá Tốt!

Chương 19

Kỳ Huy bỗng nhiên vỡ lẽ, trong mắt tràn đầy kính phục.

“Thì ra là vậy! Sư tỷ, không ngờ tỷ lại dễ dàng nhìn thấu điểm yếu của trận pháp này đến thế.”

[Đinh — Kỳ Huy hảo cảm +20, hiện tại hảo cảm: 35.]

?

Thẩm Uẩn sững sờ.

Kỳ Huy, sư tỷ đã xem thường ngươi rồi, thì ra ngươi mới là kẻ thật sự sùng bái kẻ mạnh.

Thẩm Uẩn lập tức bày ra vẻ mặt kiểu “sư tỷ đây chính là trâu bò như thế”, cả cằm cũng theo đó hếch lên:

“Không sai! Trận pháp ảo này tuy mạnh, nhưng điểm yếu của nó chính là quá phụ thuộc vào phán đoán của bản thân. Chỉ cần ta dùng sức yếu để nhiễu loạn nó, nó sẽ dần mất cân bằng, cuối cùng để lộ ra mắt trận.”

Ánh mắt của Kỳ Huy càng thêm sáng rực, ánh nhìn về phía Thẩm Uẩn chẳng khác gì đang nhìn một cao nhân ngoài thế gian.

Tống Tuyền đứng bên cạnh nhìn hai người, bỗng nhiên có cảm giác quái gở như kiểu mẫu từ tử hiếu.

Thẩm Uẩn quay đầu nhìn Kỳ Huy, trong giọng nói mang theo vài phần khích lệ.

“Sư đệ, đi đi, dùng nắm đấm to của ngươi đập mạnh vào cái trận pháp ảo này cho ta!”

Kỳ Huy khẽ gật đầu, siết chặt nắm tay, trong mắt bùng lên chiến ý.

“Rõ rồi, sư tỷ! Giao cho ta!”

Rồi hắn lại bước đến trước trận pháp ảo, hai tay thay phiên nhau điên cuồng vung quyền, trông chẳng khác nào một tên ngốc phát rồ.

Mọi người: "..."

Trận pháp ảo này đúng là không động đậy gì với hắn thật.

Thẩm Uẩn đứng một bên, khoanh tay nhìn Kỳ Huy biểu diễn quyền cước cơ bắp.

Thực tế thì đang dùng linh lực quan sát cẩn thận sự biến đổi của trận pháp.

Chốc lát sau, mắt nàng sáng lên, thốt:

“Tìm ra rồi!”

Nàng lập tức bấm pháp quyết, đánh linh lực vào một điểm nào đó trong trận pháp.

Trận pháp ảo đột nhiên rung lắc dữ dội, âm thanh ầm ầm vang dội.

Cuối cùng không chịu nổi áp lực dồn dập, tan thành vô số điểm sáng lấp lánh, tiêu tán giữa không trung.

Lý Vọng đứng xa quan sát, kinh ngạc nhìn Thẩm Uẩn, thần sắc phức tạp.

Trong lòng vừa chấn động, lại có vài phần không cam tâm.

Hắn vốn tưởng với tu vi hậu kỳ Trúc Cơ của mình, có thể dẫn theo các sư đệ đoạt lấy cơ duyên.

Cho dù Thẩm Uẩn có xuất hiện, hắn cũng chẳng hề hoảng loạn, dù gì thì mấy chục năm qua, Thiên Kiếm Môn vẫn luôn kém hơn Lăng Tiêu Tông ở Đông Vực.

Kết quả là hắn ngay cả trận pháp ảo ở cửa cũng không phá nổi, lại còn khiến mấy sư đệ bị thương nặng.

Ấy vậy mà Thẩm Uẩn chỉ chuyện trò đôi câu đã phá được trận pháp từng khiến hắn đau đầu.

Giữa Trúc Cơ và Kim Đan lại chênh lệch đến mức này sao?

Sớm biết khó đối phó như vậy, lúc vừa phát hiện ra động phủ, hắn đã nên mời mấy vị sư huynh Kim Đan trong sư môn đến mới phải.

Hết cách rồi, hắn tiến lên một bước, mở miệng nói:

“Thẩm sư tỷ quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lý Vọng cố nặn ra một nụ cười gượng, giọng điệu mang theo chút dò xét:

“Vậy chúng ta có thể cùng nhau vào trong động phủ chứ?”

Vừa dứt lời, không khí xung quanh dường như đông cứng trong thoáng chốc.

Ánh mắt mọi người di chuyển qua lại giữa Thẩm Uẩn và Lý Vọng, ai nấy đều có toan tính riêng.

Thẩm Uẩn lười biếng liếc hắn một cái, ánh nhìn bình thản nhưng mang theo một cảm giác khó nắm bắt.

“Lý Vọng sư đệ, đúng không.” Nàng mỉm cười nhạt, ngữ khí ôn hòa nhưng không thiếu mũi nhọn.

“Đã là vì cơ duyên mà đến, đương nhiên có thể.”

Lý Vọng thầm mừng rỡ trong lòng, vừa định hành lễ, lại nghe nàng nói tiếp:

“Có điều, trận pháp này là do Thiên Kiếm Môn bọn ta phá, nên chư vị vẫn nên chờ ba nén nhang hẵng vào, cũng coi như có thứ tự trước sau.”

Thẩm Uẩn vừa dứt lời, hai tay đang chắp sẵn để hành lễ của Lý Vọng khựng lại giữa không trung, mọi người đưa mắt nhìn nhau.