Nàng nheo mắt quan sát.
Dùng mị thuật phá trận thì bị hòa tan vào trong trận.
Dùng bạo lực phá trận thì ngược lại bị phản phệ.
Vậy thì trận này không chỉ có một dạng công kích, mà là có thể tự thích ứng, điều chỉnh phương thức phản công tùy theo hành vi của kẻ xâm nhập.
Đây không phải là vật chết, mà là sống trận.
Thẩm Uẩn ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vào người Kỳ Huy:
“Sư đệ, ngươi đi đấm ảo trận một cái.”
Kỳ Huy: “?”
Hả? Là ta á?
Hắn tròn mắt nhìn Thẩm Uẩn, ánh mắt ngờ vực như thể bản thân vừa nghe lầm điều gì đó.
Thẩm Uẩn thấy hắn không nhúc nhích, thúc giục:
“Mau đi đi, nhưng đừng dùng linh lực, cũng đừng ra tay quá mạnh.”
Kỳ Huy: "..."
Hắn hết cách, chỉ đành lề mề bước đến gần ảo trận.
Ánh mắt của đám đệ tử Linh Tiêu tông và nữ tu Hợp Hoan tông lập tức bị hắn thu hút, đồng loạt lùi lại hai bước.
Đùa gì vậy, lỡ máu bắn lên người thì ai chịu nổi.
Kỳ Huy nhìn nắm đấm to bằng đầu con nít của mình, mặt đầy chấm hỏi, rồi hiện lên vẻ “quê xệ chết mất”, sau đó nhẹ nhàng đấm một cú vào ảo trận.
Nắm đấm vừa chạm vào bề mặt trận pháp, không gian liền gợn lên từng vòng sóng, tựa như mặt nước yên tĩnh bị ném vào một viên đá nhỏ.
Thế nhưng, trận pháp không hề bật ngược hay phản đòn như hắn tưởng, chỉ khẽ rung một cái rồi lại trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu.
“Cái... cái này là xong rồi á?”
Kỳ Huy rút tay về, mặt đầy hoang mang nhìn Thẩm Uẩn.
Mọi người: "?"
Vậy đám gào khóc, phun máu ban nãy là ảo giác à?
Thương tích đang dở dang của bọn họ có ai đứng ra đòi công bằng không?
“Sư tỷ, sao ảo trận không đánh ta?”
Kỳ Huy vò đầu, không hiểu mô tê gì.
Khóe miệng Thẩm Uẩn hơi nhếch lên, trong mắt lóe qua một tia linh quang.
“Đừng vội, đó mới chỉ là bước đầu.”
Nàng đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo, bước chậm rãi đến gần ảo trận, chăm chú nhìn vào tầng kết giới linh lực đang dao động nhè nhẹ.
Đêm đã khuya, ánh trăng rải xuống người nữ tử vận hồng y, phủ lên nàng một tầng ánh sáng mờ nhạt.
Màu đỏ như lửa ấy khiến mọi ánh mắt đều bị hút về phía nàng.
Nàng chậm rãi mở lời:
“Ảo trận này, nhìn thì mạnh mẽ, nhưng thực ra lại có quy luật riêng của nó.”
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe.
Thẩm Uẩn quay lại, giải thích với Kỳ Huy:
“Nó có thể phản ứng lại hành động của người xâm nhập, nhưng không phải là không có kẽ hở. Cú đấm vừa rồi của ngươi đã để lộ ra một điểm mấu chốt.”
Kỳ Huy gãi đầu, vẫn ngơ ngác.
“Điểm mấu chốt? Sư tỷ nói rõ chút được không?”
Thẩm Uẩn khẽ cười, đưa tay chỉ vào một vị trí trong ảo trận:
“Ngươi xem, chỗ đó.”
Theo hướng tay nàng, Kỳ Huy nhìn thấy tại vị trí mà nắm đấm chạm vào, dòng chảy linh lực trong trận có một điểm nhiễu động rất nhỏ, tựa như một con sông đang chảy bỗng bị một tảng đá nhỏ chắn lại.
“Quy luật cốt lõi của ảo trận này là lấy động chế động.”
Thẩm Uẩn giải thích:
“Nó có thể cảm nhận được ý đồ tấn công của kẻ xâm nhập, rồi căn cứ vào cường độ tấn công để phản kích tương ứng.”
“Nhưng nếu chúng ta không trực tiếp công kích, mà chỉ dùng lực rất nhỏ để quấy nhiễu luồng năng lượng, thì nó sẽ không thể phán đoán được ý đồ của chúng ta, từ đó rơi vào trạng thái hỗn loạn tạm thời.”
Mọi người: "!"