Ai lại nhét thẳng vào ngực đem đi làm đạo cụ tạo dáng hằng ngày chứ?
Mà có vẻ như nàng vẫn chưa có pháp bảo bản mệnh cho riêng mình.
Nguyên chủ chỉ có một thanh Phần Thiên kiếm, là phần thưởng dành cho người đạt quán quân đại tỷ thí tông môn ba mươi năm trước, lấy từ Tàng Bảo Các của tông môn.
Linh Cừ dường như cũng chưa từng để ý đến chuyện nàng còn chưa có pháp bảo bản mệnh.
Thẩm Uẩn căn bản xem Linh Cừ như một NPC trên con đường tu tiên, bái nhập môn hạ, lĩnh chút tài nguyên, sau đó liền toàn tâm toàn ý điên cuồng cày cuốc.
Thẩm Uẩn lại lần nữa cảm khái, nguyên chủ sống cuộc đời này đúng là quá khô khan.
Chờ mãi vẫn không thấy ai hành động, lúc này Hợp Hoan tông quyết định cử người đầu tiên làm chim đầu đàn.
“Đường đường là Linh Tiêu tông, vậy mà lại do dự rụt rè, đến cả nữ tu như bọn ta cũng không bằng!”
Dứt lời, nàng ta khẽ cười một tiếng, uốn éo vòng eo bước thẳng về phía ảo trận.
Trong tay nàng ta cầm một lá bùa màu hồng phấn, định dùng mị thuật đặc hữu của Hợp Hoan tông để phá trận.
Xét về lý, bản chất của mị thuật cũng là ảo thuật, hẳn sẽ có tác dụng nhất định.
Thế nhưng, nàng ta vừa bước vào ảo trận, thân hình liền lập tức biến mất, chỉ để lại một tiếng hét thê lương vang vọng.
Nữ tu Hợp Hoan tông tên là Mị Nhi kia lập tức nhíu mày, bước lên một bước, lo lắng hô:
“Y Y!”
Linh Cơ nhanh chóng kéo nàng ta lại, ghé vào tai nói gì đó, hình như đang bảo nàng ta chớ manh động.
Mị Nhi giãn mày đôi chút, nhưng vẫn mang vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào ảo trận.
Một đệ tử của Linh Tiêu tông thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng:
“Phế vật vô dụng, vậy mà cũng dám mạnh miệng. Cái trận nho nhỏ thế này, cũng dám cản bước Linh Tiêu tông ta?”
Dứt lời, hắn tế ra một món pháp bảo, định cưỡng ép phá trận.
Thế nhưng pháp bảo vừa chạm vào ảo trận liền vỡ nát ngay tức khắc, lực phản phệ khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Thẩm Uẩn: “Woa, phun ra cả một dải cầu vồng máu luôn cơ đấy.”
Mấy đệ tử Linh Tiêu tông vẫn không chịu phục, kẻ thì múa kiếm đâm tới, kẻ thì vung chưởng đánh ra, lại có kẻ còn toan dùng linh hỏa thiêu đốt.
Thế nhưng cũng chẳng ngoài dự đoán, tất cả đều bị đánh đến phun máu, gân cốt gãy nát, mỗi người một kiểu thảm bại khác nhau.
Liên tiếp vài tu sĩ bị hành đến mức ấy khiến Thẩm Uẩn bắt đầu suy ngẫm.
Không đúng, có gì đó sai sai.
Loại trận pháp này, về bản chất cần tiêu hao linh lực để duy trì vận hành.
Đã trôi qua ngàn năm, sao vẫn còn có uy lực lớn đến thế?
“Ngàn năm thời gian, cho dù là đại trận cường đại đến đâu, cũng khó tránh linh lực khô kiệt mà mất hiệu lực.”
Thẩm Uẩn khẽ lẩm bẩm một mình.
“Thế nhưng ảo trận trước mắt không những không suy yếu, ngược lại càng lúc càng khó dò.”
Không đơn giản. Bên trong nhất định có đồ tốt.
Mà món đồ tốt đó thậm chí còn đủ sức duy trì năng lượng cho ảo trận suốt cả ngàn năm sau.
Trước đó cấm chế bên ngoài chẳng qua chỉ để đánh lạc hướng, ảo trận này mới là mấu chốt để tiến vào.
Chỉ có điều, trận này tuyệt đối không thể dùng sức mạnh hoặc mị thuật để phá được, cần nghĩ cách khác.