Xuyên Nhầm Vào Truyện Tu Tiên Nam Tần, Ta Được Nuôi Quá Tốt!

Chương 16

Không tâm ma. Không khốn cảnh. Đến cả thời gian cũng không tồn tại.

Chỉ có một chữ “cuộn”, rồi lại “cuộn”.

Chỉ tiếc rằng đời này mới cuộn được nửa chừng thì đổi sang Thẩm Uẩn rồi.

Muốn nàng cuộn như nguyên chủ á? Đùa nhau à.

Ai mà không mong sống lâu, ai mà không muốn mạnh lên?

Nhưng bản chất của tất cả những thứ đó, chẳng phải là để sống sung sướиɠ hơn hay sao?

Thân xác phàm nhân, sống được mấy chục năm.

Cõi nhân gian này, có bao nhiêu điều tốt đẹp khiến người luyến tiếc.

Nếu nàng thật sự mưu cầu trường sinh, thì nhất định là để cảm nhận nhân thế tốt hơn, lâu hơn.

Trong điều kiện không trái với bản tâm, thì phải sống tiêu dao tự tại, muốn sao làm vậy.

Thẩm Uẩn chớp chớp mắt, đợi hồi lâu mà vẫn không thấy ai có phản ứng, dứt khoát lôi từ giới chỉ trữ vật ra một chiếc ghế nằm bằng trúc.

Hôm qua cảm thấy chiếc ghế nằm ngoài nhà tre của Tống Tuyền cực kỳ thoải mái, nàng mặt dày hỏi hắn có thể làm cho nàng một cái không.

Chiếc ghế này là do Tống Tuyền mới làm, hắn còn trải lên đó một tấm thảm lông thỏ sao hồng mềm mại lại xinh đẹp.

Nàng như thể không xương, cứ thế ngả xuống nằm dài, khiến khóe miệng của Kỳ Huy co giật.

Kỳ Huy ghé sát lại, cúi đầu hỏi nhỏ:

“Nhị sư tỷ, chúng ta có nên vào trước không?”

Thẩm Uẩn nâng tay ra hiệu bảo hắn và Tống Tuyền lại gần một chút.

Sau đó chộp lấy chiếc quạt mà Tống Tuyền vừa mở ra, che trước mặt ba người, thì thào nói:

“Cấm chế tuy đã giải, nhưng ảo trận vẫn chưa phá, nếu mạo muội xông vào e là có nguy hiểm. Chi bằng để đám xui xẻo kia vào trước.”

Nàng lại liếc mắt nhìn tiểu sư đệ, ánh mắt lấp lánh như muốn nói, hiểu ý ta chứ?

Tống Tuyền bật cười khẽ, gật đầu nói:

“Sư tỷ quả nhiên tinh tường.”

Sau đó lại lấy từ giới chỉ ra hai chiếc ghế trúc nhỏ, đưa cho Kỳ Huy một cái.

Kế tiếp, một người ngồi bên trái Thẩm Uẩn phe phẩy quạt, một người ngồi bên phải đọc "Hậu Thổ Tâm Pháp", còn thuận tay xin Thẩm Uẩn hai củ khoai mật.

Ánh mắt Thẩm Uẩn bị vật trong lòng bàn tay Tống Tuyền thu hút, nàng tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc quạt kia.

“Chiếc quạt này của sư đệ, chẳng phải là dùng băng tơ tằm để dệt thành mặt quạt sao?”

Chiếc quạt ấy tiên khí lượn lờ, xương quạt có khắc chữ, mặt quạt vẽ đóa thanh liên, tâm hoa gắn một viên ngọc bích, quanh thân ngọc mơ hồ ánh lên lưu quang, đẹp đến nao lòng.

Tống Tuyền gật đầu:

“Đây là pháp khí bản mệnh của ta. Sư phụ dùng linh trúc ngàn năm làm xương, băng tơ tằm dệt nên mặt quạt, phối thêm linh châu hệ mộc để luyện chế bằng tay.”

Thẩm Uẩn hơi nghiêng đầu. Tuy Tống Tuyền nhập môn muộn nhất, nhưng lại được Linh Cừ sủng ái đặc biệt.

Thế nhưng nàng cứ có cảm giác, trong sự sủng ái ấy dường như ẩn chứa vài phần thương tiếc khó nói thành lời.

Chẳng lẽ Linh Cừ biết thân thế của Tống Tuyền?

“Thì ra là pháp khí bản mệnh, vậy đúng là nên giữ bên người mỗi ngày để ôn dưỡng.”

Là cái rắm gì chứ.

Pháp bảo bản mệnh của người ta đều là trực tiếp đặt trong đan điền để ôn dưỡng, liên kết với thần thức. Như vậy vừa có thể bảo vệ pháp bảo, lại vừa giúp trong quá trình tu luyện tăng cường sức mạnh cho nó.