Tiểu Kiều Thê

Chương 51: Dạo phố

Ngoài miệng nói không cười nhưng khóe mắt cong cong không dấu được, miệng nhỏ của nàng dẩu lên, rõ ràng là mất hứng mà.

Lương Chinh lại đỡ nàng xuống ngựa, nắm tay nàng cùng dạo trên đường lớn, vài thị vệ biết ý đi theo bảo hộ phía xa.

Ích Châu không rộng lớn như kinh thành, nhưng có không ít địa phương có thể đi chơi được.

Ban đầu Tống Lăng còn tức giận Lương Chinh, sau một lúc đi dạo phố thì cũng tiêu tan.

Phía trước có sạp hàng bán đồ trang sức, hai mắt nàng sáng lên, buông tay hắn, vui vẻ chạy lại gần.

Tính tính, Tống Lăng cũng chỉ là nữ hài tử mới mười mấy tuổi, nữ hài tuổi này đều thích mấy thứ trang sức lấp lánh xinh đẹp. Mỗi lần đi qua các quán này, nàng sẽ không nhịn được dừng lại nhìn nhiều hơn, cuối cùng cái gì cũng không mua.

Sau khi gả cho Lương Chinh, mấy thứ trang sức nàng không hề thiếu, nhưng trước giờ cũng chưa được trải qua sự việc đi dạo phố, đi ngắm những đồ trang sức như này.

Những đồ trang sức ven đường này đa số là làm bằng đồng, bạc cũng có một ít, kiểu dáng rất phong phú, nhìn rất đẹp.

Tống Lăng chọn một đôi hoa tai bằng bạc, phía dưới có hai hạt châu màu đỏ rực, hai màu trắng đỏ kết hợp nhìn rất hút mắt.

Tống Lăng yêu thích, liền quay đầu vẫy Lương Chinh, “Tướng công.”

Lương Chinh lại gần ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn đôi bông tai nàng chọn. Tuy rằng đồ này làm bằng bạc, tỉ lệ cũng lại không tốt, “Nếu nàng không thích, chờ trở về kinh thành, ta cho người đánh một bộ giống đôi này như đúc, vừa lúc trong nhà còn hai viên hồng mã não.

Tống Lăng nghe vậy, kéo tay áo hắn, ánh mắt trông mong, “Nhưng thϊếp thích cái này.”

Nàng biết hắn ngại đồ này chất liệu không tốt. Đôi hoa tai này nàng đã biết từ lâu, từ ngày còn chưa tới kinh thành, còn tự mong ngóng chờ thời điểm mình xuất giá, tự tích cóp tiền mang theo tới nhà chồng đâu.

Lương Chinh thấy nàng thích, liền cười đồng ý, “Thích thì mua đi.”

Chờ trở về kinh thành, lại đánh một bộ nữa cho nàng là được.

nói xong, lại nhìn qua quầy hàng, “Còn thích đồ nào nữa không?”

Tống Lăng lắc đầu, “không có, chỉ thích món này.”

Nàng đưa bông tai cho Lương Chinh, “Tướng công, chàng mang lên cho ta đi.”

Lương Chinh nhận lấy, cẩn thận mang lên giúp nàng, động tác mềm nhẹ, sợ làm nàng đau.

Người bán hàng là một bà lão, bà nhìn hai người cười tủm tỉm, “cô nương, tướng công cháu đối với cháu thật tốt.”

Khóe miệng nàng cong cong, khuôn mặt hạnh phúc vô cùng, “hắn đối cháu thực tốt bà ạ.”

Lương Chinh nhìn nàng, bông hoa tai càng sấn làn da thêm trắng mịn, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

Tống Lăng nghiêng đầu, vui vẻ hỏi: “Đẹp không tướng công?”

Lương Chinh gật đầu, “Đẹp, nàng đẹp đeo đồ gì cũng đẹp.”

Tống Lăng nghe hắn nói càng vui vẻ, ôm cánh tay hắn, thanh âm làm nũng mềm mại vô cùng, “Cảm ơn tướng công.”

Lương Chinh sủng nịch sờ đầu nàng, “đi thôi.”

Lương Chinh thanh toán tiền xong, liền nắm tay nàng kéo nàng dậy.

Hai người tay trong tay, tiếp tục chuyến đi dạo tình thú.

Đám thị vệ đi phía sau còn nghe được, cái gì mà ‘thϊếp có đẹp hay không đẹp’... Lại nhìn Vương gia nhà mình, ánh mắt nhìn Vương phi cưng chiều quá đi.

Tống Lăng cảm thấy, từ sau ngày cùng hắn làm rõ ràng, mỗi ngày nàng trải qua đều thực ngọt ngào hạnh phúc, dường như một giấc mơ vậy.

Tống Lăng ngửa đầu nhìn hắn, “Tướng công.”

Lương Chinh dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu chăm chú, “Làm sao vậy?”

Khóe miệng nàng cong cong, vui vẻ nói: “Thϊếp cảm thấy ở bên chàng thực hạnh phúc.”

Trước khi tới Tạ phủ nàng còn lo nghĩ thật nhiều, sợ hắn hối hận ở bên nàng, sau lại nàng không ngờ hắn sẽ khách sáo hai câu với Tạ tiểu thư, còn mang nàng đi dạo như vậy.

Cả người nàng như được ngâm trong hũ mật, ngọt tới mức nàng không bao giờ muốn bước ra.

Đối với Lương Chinh từ nhỏ luôn luôn cô độc thì thời gian ở bên Tống Lăng cũng cực kỳ ấm áp hạnh phúc. Mỗi lần được nhìn nàng cười, trong lòng hắn như được lấp đầy.

hắn duỗi tay sờ đầu nàng, “Ta cũng thực hạnh phúc.”

Chẳng sợ mẫu thân mặc kệ hắn, chẳng sợ phụ hoàng coi hắn như người ngoài mà đề phòng. không sao cả. Giờ đây hắn có A Lăng, A Lăng sẽ không rời hắn.

Hai người đi dạo sạp trang sức, lại qua y phục. Lương Chinh mua hai bộ y phục mới cho nàng, theo đó còn có hai đôi giày, vốn hắn còn mua cho nàng nhiều thêm mấy bộ mà Tống Lăng không đồng ý. Xiêm y trong nhà rất nhiều, rất nhiều bộ nàng còn chưa mặc qua một lần. Mua nữa làm gì a.

Bước ra khỏi tiệm quần áo, hai người tới chợ mua thức ăn, thịt heo, rau dưa…

Thời điểm trở lại thôn Đào Hoa, đã sắp tới giữa trưa. Tống lăng sốt ruột nhảy xuống xe ngựa, quay đầu muốn xách đồ xuống, Lương Chinh lại không cho nàng chạm, gọi người hỗ trợ mang tới nhà bếp.

Lượng cơm và đồ ăn cho mười mấy người không ít, Tống Lăng vừa về là vào bếp bận việc.

Chân trước vào bếp thì phía sau có Tống Khê tới giúp đỡ. Vừa làm việc vừa trò chuyện, “Tỷ, ta vừa đuổi hai người nhà đại bá mẫu.”

Tống Lăng đang rửa rau, nghe vậy liền kinh ngạc, “Làm sao vậy?”

Tống Khê lạnh mặt, tức giận nói với tỷ tỷ nhà mình, “Ngươi không thấy ánh mắt Tống Tú nhìn tỷ phu sao, chỉ kém không nói ra lời câu dẫn.”

Ban đầu Tống Khê còn tưởng Lương Chinh muốn gϊếŧ tỷ tỷ mình, còn có địch ý với hắn. Sau lại, hai người trở về Vương phủ, Lương Chinh đối xử với tỷ tỷ hắn ra sao, đối xử với hắn thế nào, hắn liền nhận định người tỷ phu này.

Từ những bữa cơm, sợ tỷ tỷ gắp không được đồ ăn, liền gắp cho nàng, sợ nàng đói, sợ nàng lạnh luôn bắt nàng mặc nhiều đồ. Tuy rằng tỷ tỷ vẫn ghét bỏ tỷ phu hay lải nhải, nhưng hắn nhìn trong mắt cả.

Hơn nữa, một chuyến này, hắn cùng bọn A Phong nói chuyện nhiều hơn, mới biết được chiến tích của Lương Chinh, tỷ phu hắn vô cùng lợi hại. Mười bốn tuổi liền lên chiến trường, cho tới bây giờ, địch nhân nghe được tên tỷ phu là đã sợ vỡ mật, văn thao võ lược, không gì không giỏi, hơn nữa tướng mạo còn xuất chúng, thật sự là nam nhân khó gặp trên đời.

Tỷ tỷ có thể gả cho nam nhân ưu tú như vậy, hắn đặc biệt vui vẻ.

Buổi sáng, thời điểm hắn thấy Tống Tú liếc mắt đưa tình nhìn Lương Chinh, đã tức giận vô cùng. Lại vì mặt mũi, đành phải chờ dùng bữa xong mới đuổi người đi.

Dù sao cả nhà đại bá đều không có chút ân tình với nhà bọn họ, thậm chí thời điểm khó khăn nhất còn bỏ đá xuống giếng nữa. hắn đuổi người đi, không có chút do dự hay áp lực nào, trực tiếp xé rách mặt, kiêu ngạo mà nói, “Tỷ phu ta chỉ thích một mình tỷ tỷ ta, ngươi đừng nằm mơ ở đây nữa! không phải ngươi đã đính hôn với Vương tú tài trong thành sao? Chạy tới đây câu dẫn tỷ phủ của ta làm gì? Nếu truyền ra ngoài, không biết cả nhà Vương tú tài nghĩ thế nào.”

Vừa nói xong, mặt Tống Tú đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ?

Tống Vương thị cũng nhìn ra tâm tư của nữ nhi với người nam nhân kia, tuy rằng cũng muốn nàng được gả cao, nhưng kẻ kia có vẻ không có tâm tư gì với nữ nhi mình, lúc ăn sáng còn không liếc một cái.

Nếu là với được cao, ném bỏ Vương tú tài kia cũng không sao. Chỉ sợ…

Lúc này Tống Vương thị thanh tỉnh táo hơn, lại tức giận chửi Tống Khê vài câu, ý tứ là ai biết Tống Lăng đi câu dẫn nam nhân nào, tuổi còn trẻ, còn chưa thành thân đã mang nam nhân về! Mắng Tống Lăng đồi phong bại tục, khiến Tống Khê tức điên, lập tức cầm gậy gộc, đuổi hai mụ điên này ra ngoài.

Tống Vương thị sợ việc này truyền tới bên tai Vương tú tài, liền nhân cơ hội kéo Tống Tú về nhà.

Tống Khê mang sự việc xảy ra kể qua cho Tống Lăng, nàng cười cười nói: “A Khê làm tốt lắm, ngươi không đuổi các nàng, thì ta về cũng sẽ đuổi.”

Tống Tú muốn quyến rũ tướng công nhà mình, dù tướng công không thích nàng ta, thì nàng cũng không thích nàng ta tới nhà mình, lởn vởn trước mặt tướng công.

Nghĩ nghĩ, nàng nói với đệ đệ, “A Khê, ta thương lượng cùng Vương gia, buổi tối dọn dẹp đồ đạc, ngày mai sẽ trở lại kinh thành.”

Dù sao cha và đệ đệ đều phải đi kinh thành, nơi này không có gì đáng lưu luyến, nàng cũng không muốn nhà đại bá mẫu lại tới đây.

“Trở về kinh thành, ngươi cũng phải tới thư viện báo danh nhập học.”

Tống Khê cũng ngóng trông được đi học, nghe vậy vội vàng gật đầu, “Đều nghe tỷ tỷ và tỷ phu.”

Quyết định thời gian tốt, sáng hôm sau, Tống Lăng chuẩn bị cùng cha và đệ đệ lên đường.

Trong nhà cũng không có đồ gì, đơn giản khóa lại cửa nhà cửa cổng, sắp xếp thêm một xe ngựa, đoàn người lại xuất phát ra ngoài thôn Đào Hoa.

Các thôn dân đều chạy tới xem náo nhiệt, đi theo xe ngựa cả đoạn đường, giọng nói sôi nổi tràn ngập hâm mộ, “một nhà Tống lão cũng coi như hết khổ.”

“Còn không phải sao, nghe nói bọn họ tới kinh thành, đầy là đi hưởng phúc đâu.”

“Ta còn nghe nói Tống Khê sẽ tới thư viện Nam Sơn đọc sách, thư viện kia hình như chỉ vương tôn quý tộc mới có thể tới học.”

“Tiểu tử Tống Khê kia thật tốt số, được tới thư viện Nam Sơn đọc sách, chờ lớn lên, chắc chắn có tiền đồ.”

“Đúng vậy, Tống lão có nhi có nữ như vậy, quả thực là đi hưởng phúc rồi.”

Từ thôn Đào Hoa ra,

Tống Lăng ngồi một xe ngựa với cha và đệ đệ.

Vốn dĩ Lương Chinh muốn cùng xe với tiểu nương tử, lại nghĩ lâu rồi nàng không gặp phụ thân, có lẽ sẽ có rất nhiều lời muốn nói riêng, liền tự mình ngồi một xe khác.

Từ ngày Tống Lăng trở về, Tống phụ biết con rể nhà mình là đương kim An Nam vương, vừa khϊếp sợ vừa kích động, còn lo nghĩ tiêu hóa tin tức này, chưa trò chuyện tốt với nữ nhi.

Giờ này ba người ngồi một xe, có gì cần hỏi cần đáp, là một buổi trò chuyện của gia đình a.

Sau khi kích động, Tống phụ lại bình tĩnh lại, lúc trước có Vương gia ở đó, ông không tiện hỏi, giờ này liền nhịn không được lo lắng, “A Lăng, trong phủ Vương gia có mấy người phụ nhân?”

Trong thành Ích Châu, công tử ca ai mà không tam thê tứ thϊếp, huống chi là Vương gia, chỉ sợ bốn năm người nữ nhân đều coi như là ít đi?

Tống Lăng nghe cha hỏi, cười tủm tỉm, “Cha, ngươi nghĩ gì a, tướng công chỉ có một mình ta.”

“Ta biết ngươi là phi tử của hắn, nhưng còn thϊếp thất hay thông phòng gì đó?” Tống phụ thở dài, “Kỳ thật, ngươi gả cho người bình thường, sẽ không có những chuyện phiền lòng như này. hiện giờ ngươi gả cho Vương gia, mặc dù hắn sủng hạnh nữ nhân khác, chỉ sợ ngươi còn phải rộng lượng, không được so đo.”

Tống Lăng nghe nghe, mày đẹp nhíu lại, “Cha, lời này của người không đúng rồi.”

Tống phụ sửng sốt, “Sao lại không đúng?”

Tống Lăng mím môi, nghiêm túc, “Vương gia nếu có nữ nhân khác, ta liền bảo hắn hưu ta, ta sẽ sống một mình.”

“Ai da, trời của ta, nha đầu ngươi, lời này không thể nói bậy!” Tống phụ bị dọa rồi, “Ngươi nếu không gả cho Vương gia thì thôi, giờ ngươi đã là phi tử của người, há có thể nói những lời này? Về sau không được nói bừa!”

Tống Lăng hừ hừ, có chủ ý trong lòng, không cãi Tống phụ làm gì.

Nếu Vương gia có nữ nhân khác, vậy khẳng định nàng sẽ rời đi. Nàng không muốn cùng nữ nhân khác đi đoạt một người nam nhân. Nhưng mà, thực may mắn, Vương gia nhà nàng chỉ có một mình nàng, nghĩ tới điều này, khóe miệng nàng nhịn không được cong cong.

Tống Khê bên cạnh giờ mới có cơ hội mở miệng, “Cha, ngươi suy nghĩ nhiều, tỷ phu chỉ một mình tỷ tỷ, không có phi tử khác, cũng không có thϊếp thất gì cả, không chỉ như vậy,trong phủ liền nha hoàn cũng rất ít.”

Tống Khê nói tới Lương Chinh, từ lời nói lộ ra kiêu ngạo sùng bái.

Tỷ phu nhà hắn, không chỉ văn võ song toàn, biết hành quân tác chiến, thật là một nam nhân thiên hạ vô song.

Cũng chỉ có người nam nhân như vậy, mới xứng đôi cùng tỷ tỷ hắn.

Tống phụ nghe nhi tử nói, rất khϊếp sợ, miệng đóng miệng mở, tựa hồ muốn nói cái gì, kết quả, “A Lăng, ngươi có thể gả cho nam nhân như vậy, là phúc khí của ngươi, là phúc khí của ngươi!”

Tống Lăng nghe phụ thân nói, liền nhớ tướng công nhà nàng, liền nói cùng phụ thân, “Cha, ta muốn qua xe ngựa với tướng công, một đường này chỉ sợ còn xa, ngài nghỉ ngơi tốt nhé.”

Tống phụ “Ai” một tiếng, vội nói, “Được, được, ngươi mau đi tìm Vương gia, không cần quản ta.”

Nữ nhi với con rể, hai người tình cảm tốt, hắn làm cha cũng vui mừng vô cùng, hắn còn ước mỗi ngày nữ nhi cùng con rể đều ở bên nhau a.

Bùi: Chuyến này về kinh thành các ty đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra, nếu đúng ta sẽ ra đều mỗi tuần 3 chương nhá ^^