Tiểu Kiều Thê

Chương 50: Tạ Uyển

Editor: Serena Bùi

Còn bảo thắt lại giúp nàng, rõ ràng là…

Tống Lăng cong lưng, bàn tay đưa về phía sau, chính mình thắt lại.

Lương Chinh nhìn nàng, vui vẻ trong mắt thế nào cũng không ngăn được.

Tống Lăng còn tức giận, nhịn không được dùng tay nhỏ đấm hắn vài cái lên vai, thế mà ai kia lại nhân cơ hội kéo vào hôn vài cái.

Tống Lăng: “……”

Hừ, lại chiếm tiện nghi của nàng!

Xe ngựa thực mau tới Tạ phủ.

Trước đó, Lương Chinh đã phân phó đưa Tử Diên về trước, đem sự tình đã xảy ra kể rõ ràng với Tạ tri phủ, còn nói Vương gia sau khi thăm viếng nhạc phụ xong sẽ tới nơi này. Vì việc này mà hai vị Tạ lão gia cùng phu nhân của mình còn lo lắng cả đêm, không những vậy còn cho hạ nhân dọn dẹp trên dưới trong ngoài phủ một lần.

Sáng tinh mơ, trời còn chưa sáng, Tạ lão gia cùng trên dưới trong phủ đều thẳng hàng ngay ngắn đứng nghênh đón ở cửa phủ.

Vừa đứng liền đứng cả một canh giờ, Tạ phu nhân nhịn không được hỏi trượng phu, “Lão gia, ngươi bảo có khi nào Vương gia đang trách chúng ta không?”

Tạ lão gia chột dạ, “Hẳn là không đâu, ngươi không nghe Tử Diên nói, Vương gia rất thích cô nương Tống gia kia hay sao, đây cũng coi như lương duyên trời xui đất khiến đi.”

Tạ phu nhân cũng chỉ là muốn nghe vài câu an ủi này, cũng coi như thêm sự an tâm.

Lợi đợi thêm chốc lát liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa tiến về phía mình, Tạ phu nhân nhịn không được kích động, kéo cánh tay trượng phu, “Lão gia, ngươi xem, kia, có phải chiếc xe ngựa kia không?”

Tạ lão gia nhìn kỹ, liền thấy xe ngựa kia còn có vài con ngựa theo sau, mấy người kia bên hông đều treo đao, một đám nam nhân khí thế bức người.

Tư thế hạ nhân thế này, rõ ràng thân phận người trong xe ngựa lớn ra sao.

Tạ lão gia vội vàng bước xuống bậc thang, cung kính khom lưng, chờ Vương gia xuống ngựa.

Xe ngựa tới cửa phủ liền ngừng lại.

Thủ hạ đánh xe nhảy xuống, mở cửa xe, “Gia, tới nơi rồi.”

Lương Chinh giơ tay, vén màn xe lên.

Tạ lão gia cùng phu nhân nhà mình hơi ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy thấy người liền kinh sợ.

Nghe đồn An Nam Vương anh tuấn bất phàm, lại cho rằng lời đồn cũng là lời đồn, giờ mới rõ ràng thế nào anh tuấn bất phàm!

Tạ phu nhân nhìn Lương Chinh, trong lòng hối hận vô cùng, bà mà biết rõ Vương gia khí độ như thế thì dù nói cái gì cũng bắt con gái gả cho Vương gia.

Lương Chinh xuống ngựa trước, thị vệ hỗ trợ kéo rèm, Tống Lăng vừa đưa tay ra đã được Lương Chinh ôm nàng xuống.

Trong lòng Tống Lăng thẹn thùng lại ngọt ngọt. Vừa nhìn qua liền bắt gặp ánh mặt sủng nịch của Lương Chinh.

Tạ phu nhân xe rõ trong mắt, cuối cùng cũng tin tưởng lời Tử Diên nói, Vương gia thực thích cô nương kia đâu.

Bà nhịn không được lặng lẽ đánh giá Tống Lăng, chỉ thấy nàng một thân váy dài màu tím nhạt, trên lưng khoác áo choàng màu trắng, làn da trắng nõn, gương mặt hồng nhuận, nơi nào nhìn ra chút dáng vẻ nghèo nàn y phục rách nát ngày xưa.

Tạ phu nhân nhìn nàng, âm thầm nghĩ: Tống nha đầu này cũng là cái mệnh tốt.

Tạ lão gia vừa thấy Vương gia nhìn về phía này, lập tức liền muốn quỳ xuống hành lễ, may mà Lương Chinh duỗi tay đỡ lấy, “Còn ở bên ngoài, không cần đa lễ.”

Tạ lão gia kinh sợ, cong eo, cúc cung một cái thật sâu, “Vương gia đường xa mà tới, vi thần thất lễ không tiếp đón được từ xa.”

Lại nghiêng người về phía bên cạnh, “Vi thần thỉnh an Vương phi nương nương.”

Tống Lăng thấy vậy vội vàng xua tay, “Tạ đại nhân không cần đa lễ.”

Tạ lão gia vội tránh ra một con đường, “Vương gia Vương phi mời vào trong ngồi.”

Lương Chinh ừ một tiếng, tự nhiên nắm tay Vương phi nhà mình dẫn đầu bước vào.

Tạ lão gia cung kính theo phía sau, phân phó hạ nhân, “Mau thỉnh tiểu thư lại đây chào hỏi.”

Quản gia vâng một tiếng, vội vàng bước mau.

Tạ lão gia mời hai người tới đại sảnh, lại vội vàng để nha hoàn dâng trà, hỏi hai người đã dùng qua bữa sáng chưa, có muốn ăn gì để hạ nhân lập tức làm.

Lương Chinh ngồi trên ghế đầu tiên, “không cần phiền toái, bổn vương tới nơi này, là cố ý muốn dặn dò Tạ đại nhân một phen.”

Tạ lão gia vội vàng đáp: “Thỉnh Vương gia nói, vi thần nhất định làm theo.”

Tầm mắt Lương Chinh lướt qua, ý bảo nhiều người không tiện, Tạ lão gia lập tức lĩnh hội, xoay người liền nói: “Các ngươi đều lui xuống đi, không được ta cho phép, ai cũng không được phép tiến vào.”

Tạ lão gia đuổi người xong, trong phòng còn lại hai cặp vợ chồng.

Tạ lão gia lại cung kính chờ Lương Chinh dạy bảo.

Lương Chinh cũng không muốn nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề, “Tình huống của ta và A Lăng ngươi đều rõ, bổn vương tới không phải là hưng sư vấn tội, tuy rằng hành vi của các ngươi là tội khi quân”

Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì (câu này khỏi phải giải thích nhiều nhỉ; nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống)

Hơi dừng một chút, mới ngước mắt nhìn Tạ lão gia.

Tạ lão gia nghe tới tội khi quân, sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, thình thịnh một tiếng quỳ gối xuống, “Vi thần đáng chết, vi thần đáng chết!”

Tạ phu nhân cũng bị dọa sợ, lập tức quỳ xuống theo.

Lương Chinh liếc mắt nhìn họ, “Đều đứng dậy đi, bổn vương nói, hôm nay tới không phải để trách phạt, ngược lại, bổn vương còn phải cảm tạ các ngươi, nếu không phải các ngươi to gan lớn mật, làm sao bổn vương sẽ gặp được A Lăng chứ. Việc này tới đây, liền như vậy, bổn vương là muốn nhắc nhở các ngươi, thân phận của A Lăng, các ngươi phải giữ kín như bưng, nếu có chút tiếng gió để lộ, A Lăng mà xảy ra chuyện gì, toàn bộ từ trên xuống dưới Tạ gia đều phải chôn cùng.”

Tạ lão gia vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, Vương gia yên tâm, liên quan tới sống chết, vi thần tuyệt đối không dám để lộ nửa câu ra ngoài.”

“Dân phụ cũng không dám, thỉnh Vương gia yên tâm.”

Tội khi quân, Lương Chinh cũng tin bọn họ còn không dám nói bậy, “Ngoài các ngươi, còn có bao nhiêu người biết?”

Tạ lão gia vội đáp, “Ngoài A Uyển, chỉ có vi thần và phu nhân, còn có Tử Diên, mong Vương gia yên tâm, liên quan tới sống chết cả phủ, chúng ta tuyệt đối không dám nói ra ngoài nửa chữ, Vương phi nương nương sẽ không có chút nguy hiểm gì.”

Tạ lão gia xem như nhìn ra được, Vương gia tới đây, là muốn bảo đảm an nguy của Tống Lăng, sợ bọn họ lộ ra tiếng gió, tới đây cảnh cáo.

Lương Chinh liếc nhìn hai người, hồi lâu nói: “Đều đứng lên đi.”

Cả người Tạ lão gia đều run rẩy, thời điểm đứng lên, bắp chân như nhũn ra.

Dù sao đây chính là tội khi quân, mặc dù biết Vương gia không truy cứu nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ sợ hãi.

Từ cửa truyền tới tiếng gõ cửa, “Lão gia, phu nhân, tiểu thư tới.”

Tống Lăng nghe được, trong lòng bồn chồn, đôi tay siết chặt váy, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.

Tạ lão gia hướng phía Lương Chinh xin chỉ thị, “Vương gia, có cho tiểu nữ tiến vào không?”

Lương Chinh bưng chén trà nhấp nhấp, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tạ phu nhân nghe vậy, vội vàng xoay người đi mở cửa.

Tạ Uyển còn đứng bên ngoài, một thân váy dài vàng nhạt, vòng eo tinh tế, bàn tay nhỏ xinh, khuôn mặt trắng nõn, mắt như thu thủy, vô cùng động lòng người, chậm rãi bước vào.

không hổ là tiểu thư khuê các, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất thanh nhã, người thường không thể so được.

Tống Lăng ngồi nơi đó, nàng có chút xấu hổ, lặng lẽ cúi đầu thấp, đến biểu tình của Lương Chinh thế nào cũng không dám nhìn.

Tạ Uyển chính là cô nương xinh đẹp nhất nàng từng gặp qua, so với các cô nương xinh đẹp trong kinh thành đều không kém chút nào, có lẽ do học tập đủ thứ, trong ngoài đều lộ ra khí chất trang nhã.

Tống Lăng sợ nhìn ánh mắt Lương Chinh, sợ nhìn thấy thứ gì đó khác thường trong ánh mắt đó.

Trước mặt Tạ tiểu thư này, một Vương phi giả mạo như nàng, nháy mắt liền thua kém rất nhiều.

Giờ phút này, nếu nàng ngẩng đầu liền thấy được ánh mắt bình đạm của Lương Chinh.

Tạ Uyển lớn lên xinh đẹp, khí chất chất, lại như thế nào?

Lương Chinh thực anh tuấn, sẽ có không ít nữ hài động tâm, nhưng trong lòng Tạ Uyển sớm có người, người khác dù tốt, cũng không chút nào khiến nàng dao động.

Nàng lễ phép hành lễ cho Lương Chinh, “Dân nữ Tạ Uyển, gặp qua Vương gia.”

Lương Chinh nhìn trong mắt, “Tạ tiểu thư không cần đa lễ.

Tạ Uyển đứng thẳng dậy, mỉm cười, “Được nghe Vương gia mười bốn tuổi liền lên chiến trường, chinh chiến sa trường mười năm, giữ gìn non sông ta, bảo hộ bá tánh, hôm nay may mắn được gặp, là phúc khí của A Uyển.”

Lương Chinh khách khí, “Tạ tiểu thư là tài nữ đệ nhất thiên hạ, hôm nay được thấy, là may mắn của bổn vương.”

Hai người có qua có lại, khách khí hai câu, Tạ Uyển cười khẽ, liền bước sang cạnh Tạ phu nhân.

Tạ phu nhân lặng lẽ túm tay áo nữ nhi, cho nàng một ánh mắt, muốn nàng thể hiện một chút, nhưng thế nào Tạ Uyển cũng không nói gì nữa, quy quy củ củ đứng một chỗ.

Lương Chinh uống miếng trà xong liền đứng dậy, “Ta cùng A Lăng còn có việc, đi trước.”

Dứt lời, liền nắm tay Tống Lăng đi.

Tống Lăng không nghĩ tới cuộc gặp này qua nhanh như vậy, nàng còn cho rằng hắn sẽ ở lại đây ăn trưa, nói chuyện cùng Tạ tiểu thư…

Tạ lão gia cũng không nghĩ người tới đi nhanh như vậy, vội vàng giữ, “Vương gia, ngài từ xa mà tới, không bằng lưu lại nơi này ăn cơm trưa rồi lại đi.”

Lương Chinh nói, “không cần, ta cùng A Lăng còn có việc.”

nói xong, nắm tay Tống Lăng bước ra ngoài.

Tạ lão gia thấy vậy cũng không dám giữ nữa, cung cung kính kính tiễn đưa hai người tới cửa.

Trước khi lên ngựa, một lần nữa Lương Chinh nghiêm túc dặn dò lần nữa, “sự tình vừa rồi, nhớ kỹ!”

Tạ lão gia gật đầu không ngừng, “Vương gia an tâm, vi thần chắc chắn giữ kín.”

Lương Chinh ân một tiếng, đỡ người lên xe ngựa, “Thời gian còn sớm, có muốn đi dạo không?”

Tống Lăng còn chưa lấy lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

Khóe mắt Lương Chinh cong cong, “Nếu không đi dạo, vậy đi mua đồ cho nàng?”

Tống Lăng nghĩ nghĩ, vẫn thấy mờ mịt, nhịn không được, “Sao lại đi nhanh như vậy, Chàng không nói thêm cùng Tạ tiểu thư một lát?”

Lương Chinh cười nói, “Có gì cần nói? Lại nói nữa, bình dấm chua lại sắp đổ, ta nào dám.”

Tống Lăng: “…………”

Nghe hắn nói vậy, mặt nàng đỏ bừng, chột dạ chối ngay, “Ai, ai ghen tị…”

Lương Chinh nhìn nàng, cái nhìn tràn đầy thâm ý.

Tống Lăng bị nhìn càng thấy chột dạ, thanh âm nhỏ dần, “Ngươi...chàng cười cái gì!”

Nào biết, nàng nói thế, hắn còn cười vui vẻ hơn chứ.

Tống Lăng thấy hắn cười nhạo nàng, miệng cắn cắn, thờ phì phì trừng mắt nhìn.

Lương Chinh rất thích bộ dáng thẹn thùng tức giận này, ý cười trong l*иg ngực không tắt, vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ nói, “Được, ta không cười nàng, đừng nóng giận.”