Tiểu Kiều Thê

Chương 52: Chia Xa

Editor: Serena Bùi

Tống Lăng xốc màn cửa, nói với người đánh ngựa bên ngoài, “ Sư phó, dừng xe lại.”

Người kia lập tức tuân lệnh, ngựa chậm rãi ngừng lại.

Tống Lăng nâng váy lên nhảy xuống ngựa, rồi chạy chậm lên chiếc xe ngựa phía trước.

A Phong thấy động tĩnh đằng sau thấy Vương phi đang xách váy chạy tới, lập tức giơ tay, hô lớn một tiếng, “Dừng xe!”

một tiếng hô vang dội, đội ngũ lập tức ngừng lại.

Tống Lăng vui vẻ chạy lên xe ngựa, kéo rèm cửa xe liền nhìn người trong xe đang tựa lưng cầm sách, hẳn là đang đọc.

Lương Chinh thấy nàng trở về, khóe miệng cong cong, gọi nàng, “đi lên.”

Tống Lăng cũng nhếch miệng, bò lên trên xe ngựa.

Nàng tới trước mặt hắn, Lương Chinh liền thuận thế kéo tay nàng, tay hơi dùng sức, trực tiếp kéo người tới ngồi trên đùi hắn.

Người đánh xe ngựa bên ngoài thấy vậy, lập tức kéo mành che lại thả xuống.

Lúc này, A Phong mới hô lớn, “Xuất phát!”

Xe ngựa lập tức chạy chẫm rãi.

Trong xe, Tống Lăng được ôm có chút thẹn thùng, muốn xuống dưới lại bị Lương Chinh giữ chặt eo thon, không nhúc nhích được tí gì cả.

Hai má đỏ bừng, cố đẩy bả vai hắn, “Chàng thả ta xuống đi.”

“không thả.” không chút do dự mà cự tuyệt, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười, một nụ cười xấu xa.

Tống Lăng giãy giụa một lát vẫn không xoay chuyển được mà cả người đều mệt mỏi, liền từ bỏ phản kháng, ôm cổ hắn, miệng chu lên, “Chàng xấu lắm.”

Lương Chinh cười cười, khóe mắt biểu lộ sự thích thú, “Xấu? Còn có xấu hơn nữa?”

Dứt lời, không chờ ai kia có cơ hội phản ứng lại liền cúi đầu hôn một cái.

“Ân…” Môi vừa chạm môi, Tống Lăng theo bản năng nhắm chặt hai mắt, xúc giác vị giác liền được tăng cường, chỉ thấy đầu lưỡi hắn liếʍ vòng quanh môi, rồi chạm vào hàm răng nàng, nhột quá, ‘a’, đầu lưỡi nàng bị ai đó được nước làm càn, xông thẳng vào trận doanh của địch, mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi đinh hương ngon ngọt, tiến hành hôn triền miên…

Tống Lăng được hôn tới nhũn cả người, ngơ ngác để người cần người cứ lấy. Dần dần, tới không khí để thở cũng bị hắn cướp đoạt hết, hít thở cũng khó khăn, lại luyến tiếc tách ra. thật, thật thích được hắn hôn mà, cuối cùng, nàng nhịn không được, chủ động, à, là rụt rè đáp lại nụ hôn tuyệt vời này.

Nàng vừa đáp lại, làm Lương Chinh kích động vô cùng, hô hấp càng thêm thô suyễn, nhịn không được ấn mông tròn sát thân dưới của mình.

Cách hai lớp quần, Tống Lăng sâu sắc cảm nhận được hạ thể nóng bỏng của ai kia.

Giờ mới nhớ hai người đang trên xe ngựa a, vội vàng đẩy người ra, “Đừng, đừng…”

Đây cũng không phải là lần đầu hai người thân thân trên xe, nhưng lần này, thị vệ đều ở bên ngoài kìa…

Lương Chinh chỉ cảm thấy hạ thân nóng như muốn nổ tung, chẳng hề muốn dừng lại, đầu cúi sát xuống, kéo nàng về lại nụ hôn nồng nhiệt khi nãy, tay phải cũng không nhàn rỗi kéo váy nàng lên.

Tống Lăng bị hành động của hắn hù sợ rồi, cứ như vậy, chắc chắn không khống chế được! Nàng quyết tâm ôm lấy tay hắn thật chặt.

Lúc này Lương Chinh mới giật mình, ngẩng đầu nhìn tiểu nương tử, đôi mắt đỏ bừng vì chưa được thỏa mãn.

Tống Lăng áy náy, hôn nhanh một cái, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, “Tướng công, đừng nháo a.”

Lương Chinh muốn nàng vô cùng, lại không thể bỏ qua ánh mắt đó của nàng, Tống lăng liền kéo kéo tay hắn, nói nhỏ, “đang ở bên ngoài mà, chờ về nhà, được không?”

Khuôn mặt Lương Chinh căng cứng, thanh âm phát ra từ cổ họng vừa khàn vừa nặng nề, “Ta có thể nói, không được sao?”

Tống Lăng lắc đầu, “không thể.”

Lương Chinh: “……”

Tuy rằng rất muốn, nhưng rốt cuộc cố kỵ bây giờ ở bên ngoài, làm cũng không tận hứng, hắn đành từ bỏ. Cúi đầu cắn một cái lên môi mềm, giọng nói bớt khàn chút, “Về nhà lại chậm rãi làm nàng.”

Tống Lăng bĩu môi, thầm nghĩ, thật quá xấu đi.

Lại không dám nói ra, sợ hắn ‘xấu’ thật cho nàng xem.

Vội vàng bước xuống người hắn, chạy tới một góc ngồi xổm, sợ hắn lại xấu nàng nữa.

Lương Chinh nhìn nàng nhát gan như thỏ nhỏ, có chút dở khóc dở cười, “Lại đây.”

Tống Lăng mím môi, bất động.

Lương Chinh bất đắc dĩ cười, nói: “Lại đây, ta không chạm vào nàng.”

Tống Lăng hoài nghi, nhìn hắn chằm chằm.

Ở bên hắn lâu như vậy, dĩ nhiên nàng biết hắn là người như nào chứ, quả thực là một con sói hoang, còn là sói hoang mấy trăm năm chưa được ăn thịt!

Lương Chinh thấy người không chịu bước lại, liền tự đưa tới cửa, giơ tay một cái đã kéo được ai kia vào l*иg ngực.

Tống Lăng nghĩ hắn lại muốn làm chuyện xấu, đang muốn… thì nghe được âm thanh truyền tới, “Đừng động, mau ngủ một lát.”

Tối qua tới giờ, Lương Chinh nhận được thư từ kinh thành đưa tới, phải xử lý tới tận khuya mới chợp mắt, lúc này hắn cũng rất mệt.

Tống Lăng nghe vậy ngẩn người, liền thấy hắn đang nhắm mắt, có vẻ ngủ thật sự.

Có chút không nỡ, nàng nhìn vẻ mặt mệt mỏi, thanh âm cũng nhỏ hơn, mềm mại hơn, “Tướng công, chàng mệt sao?”

Lương Chinh hơi mở mắt, liền nhìn nàng đang ngẩng đầu nhìn mình. hắn duỗi tay sờ sờ mặt nàng, chần chờ nói, “A Lăng, trở về kinh thành, có lẽ ta sẽ có một khoảng thời gian không ở nhà.”

Tống Lăng sửng sốt, vội hỏi: “Vì cái gì nha?”

Lương Chinh nói: “Biên quan có chiến sự nguy cấp, ta phải lãnh binh xuất chinh.”

Tống Lăng bị dọa sợ, lập tức ngồi thẳng dậy, “Sao lại đột nhiên như vậy, sao chàng không nói sớm cho ta?”

Lương Chinh nói: “Ngày hôm qua vừa nhận được tin tức.”

Tống Lăng thực sợ hãi, nắm tay Lương Chinh thật chặt, “Có nguy hiểm sao? Có thể không đi được không?”

Tống Lăng vừa nghe thấy đánh giặc liền sợ hãi, mặt mũi trắng bệch. Cho dù nàng chưa tới chiến trường cũng biết đao kiếm không có mắt, Lương Chinh dù lợi hại cũng là người làm bằng máu bằng thịt, nàng sợ.

Nghĩ tới khả năng hắn sẽ bị thương, sẽ xảy ra chuyện, vành mắt nàng liền đỏ, thanh âm cũng nức nở, ‘Tướng công, không đi có được không? Chàng đều làm nhiều chuyện như vậy cho triều đình, có thể không đi đánh giặc được không?”

Nàng không muốn hắn đi, không muốn hắn làm cái gì mà đại anh hùng bảo vệ quốc gia, nàng chỉ muốn hắn bình an, mỗi ngày thức giấc có thể nhìn thấy hắn.

Lương Chinh cười cười, ngón tay cái vuốt ve má nàng, an ủi, “Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.”

Tống Lăng lắc đầu, nước mắt không khống chế được rơi xuống, “Ta sợ, càng nói với phụ hoàng, không đi có được không? Dù sao phụ hoàng cũng không để ý chàng, chàng không cần làm việc vì hắn được không?”

Lương Chinh thấy nàng vội tới khóc ra, có chút đau lòng, liền ôm người vào ngực, ôn nhu trấn an, “A Lăng, đừng lo lắng, ta cũng coi như đã trải qua trăm trận chiến, trước kia không chết, hiện tại càng không thể chết.”

“Đừng nói đừng nói!” Tống Lăng nghe thấy Lương Chinh nói từ ‘chế’t, sợ tới mức vội vàng che lại miệng hắn, trong mắt phiếm nước, “Đừng nói lời không may mắn.”

Lương Chinh cười, thuận thế nắm lấy tay Tống Lăng, ôn nhu hônlòng bàn tay nàng một cái, ánh mắt thật sâu, khóe mắt hàm chứa vài phần ý cười, nhìn Tống Lăng, nhẹ giọng nói: “Hảo, không nói.”

Tống Lăng biết trượng phu của nàng không phải người không quan tâm tới lê dân bá tánh. Khi nàng vừa biết hắn muốn xuất chinh, mỗi ngày nàng đều nói không cho hắn đi đánh giặc, sau đó lại hiểu hắn không thể không đi, liền khẩn cầu hắn mang nàng đi cùng. Lúc này Lương Chinh liền cười nói nàng ngốc, nơi đó đam kiếm không có mắt, sao có thể mang nàng đi chịu nguy hiểm được.

Nàng lại thuyết phục hắn, nếu nàng đi cùng hắn, còn có thể quan tâm tới đồ ăn của hắn, nếu bị thương nàng sẽ bôi thuốc cho hắn, còn có thể luôn ở bên hắn.

Lương Chinh cảm động vô cùng, nhưng việc mang nàng tới chiến trường là không thể. hắn đành an ủi nàng bản thân mình chắc chắn không có việc gì. Mà thực tế ra sao, cũng chỉ có chính bản thân hắn hiểu, trên chiến trường, sinh tử không phải hắn có thể nắm chắc được, đến bản thân hắn còn không chắc, sao có thể đưa nàng đi chịu hiểm nguy.

Chuyến đi ngày một ngắn lại, trong Tống Lăng càng thêm lo lắng, có những đêm nàng không ngủ được, chỉ có thể cuộn tròn trong ngực hắn, như có tảng đá đè nặng lên trái tim nàng, cơ hồ hít thở không thông.

Tình hình ngày càng trầm trọng, tươi cười trên mặt nàng càng ít, thời điểm sắp vào thành, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi một vòng.

Lương Chinh nhìn cố nén không khóc, có chút buồn cười, càng nhiều là đau lòng, tay bóp bóp mũi nàng, trêu đùa, “Ngoan, mau cười.”

Tống Lăng cười không nổi, đôi mắt hồng hồng như con thỏ.

Lương Chinh thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng, “Đừng khóc, nàng như vậy, ta không thể an tâm mà đi.”

Trước giờ hắn xuất chinh, nói đi là đi, không có gì vướng bận cả. trên đầu luôn treo một thanh kiếm, không chút sợ hãi. Cả đời này, chắc chắn có một ngày phải chết, vì không có vướng bận, nên càng không sợ cái chết.

Mà hiện giờ, hắn có người muốn cùng trải qua cả đời, không thể tiêu sái như trước.

Tống Lăng ôm hắn thật chặt, thanh âm cơ hồ nghe không rõ, hẳn là nghẹn ngào, lại cố gắng kìm nén, “Ta sợ.”

Lương Chinh vuốt đầu nàng, “không sợ, ta sẽ viết thư báo bình an cho nàng.”

Nhân cơ hội này, liền thay đổi đề tài, “Cho nên, ta không ở đây, mỗi ngày nàng phải hảo hảo đọc sách, nếu không ta viết thư cho nàng, nàng đều xem không hiểu.”

Tống Lăng nghe vậy liền ngẩng đầu, nghiêm trang đáp lại, “Ta sẽ đọc sách thật tốt, chàng nhất định phải viết thư mỗi ngày cho ta.”

Lương Chinh xuy một tiếng cười ra tiếng, “Sao có thể mỗi ngày đều viết, nửa tháng viết một lần được không?”

Tống Lăng dùng sức lắc đầu, “không được, mỗi ngày đều viết, mỗi ngày viết một câu cũng được.”

Lương Chinh dở khóc dở cười, “Dù mỗi ngày viết, cũng không thể mỗi ngày phái người truyền tin cách tám trăm dặm cho nàng a.”

Tống Lăng nghe thế, lại muốn khóc, “Ta muốn đi cùng chàng mà.”

Lương Chinh vội vàng vỗ lưng an ủi nàng, cười bất đắc dĩ, “Được được được, nghe nàng, mỗi ngày đều viết, mỗi ngày đều viết được chưa? Rồi nửa tháng lại đưa thư một lần tới cho nàng, một lần đưa thư đủ xem nửa tháng, được không?”

Lúc này Tống Lăng mới hít cái mũi, đật đầu đáp ứng.

Trở lại kinh thành, Lương Chinh an bài nơi ở cho nhạc phụ đại nhân và cậu em vợ.

Bởi vì thân phận của nàng là bí mật, nên hai người đều ở trong phủ đều không tiện, vì vậy Lương Chinh cho người đặt mụa toàn nhà ở thành đông, lại đưa mấy hạ nhân qua đó hầu hạ.

Lương Chinh muốn đi đánh giặc, Tống Lăng cũng không có tâm tình tới đó với phụ thân và đệ đệ, chỉ dặn dò Tài thúc chiếu cố hai người thật tốt, mới nắm tay Lương Chinh về Ly viện.

Ngày mai Lương Chinh đã xuất phát, nghĩ tới hai người sẽ phải xa nhau lâu như vậy, đêm đến, hai người không màng một đường mệt mỏi, triền miên tới tận hừng đông, từ phòng tắm tới trên giường, từ trên giường xuống mặt đất, lại từ mặt đất lên trường kỷ, mỗi nơi trong phòng đều là chiến trường của họ, dường như thể lực dùng mãi không hết, ai cũng không nỡ tách ra.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, hai người mới nặng nề ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lương Chinh tỉnh lại, theo bản năng sờ soạng bên cạnh, lại không thấy gì.

hắn hơi ngẩn người, mở mắt ra, nhìn phía bên cạnh trống không, nơi này đã lạnh từ lâu.

Lại nhìn hướng cổ sổ, thấy nàng đang ngồi bên bàn trà ở gian ngoài, trong tay đang cầm kim chỉ.

Lương Chinh đứng dậy, khoác thêm xiêm y.

Gian ngoài, Tống Lăng cúi đầu cặm cụi làm giày cho Lương Chinh.

Lương Chinh lại gần ôm nàng từ phía sau, ôm nàng thật chặt, thấp giọng hỏi: “Sao nàng dậy sớm thế?”

Tống Lăng nói: “Ta muốn làm đôi giày cho chàng, sợ không kịp.”

Buổi sáng hắn phải xuất phát, nàng không biết phải đưa gì cho hắn, muốn làm cho hắn đôi giày, thời thời khắc khắc được ở bên hắn.

Lương Chinh rũ mắt, dừng trên miếng độn giày, tim đập mạnh mẽ hơn, toàn thân ấm áp. Nhịn không được hôn nàng, lại ôm nàng một cái, “Cảm ơn nàng, A Lăng.”