TN70: Trùng Sinh Làm Mẹ Chồng Độc Ác, Con Trai Thủ Trưởng Sửng Sốt Khi Trở Về

Chương 7.1: Mặt dày đến thế là cùng

"A! Bà già này! Bà có biết đôi giày da này của tôi quý đến mức nào không?

Mấy tháng lương của bà chưa chắc đã mua nổi!

Vậy mà dám dội nước bẩn vào tôi!

Không hổ là bảo mẫu mà Tần Niệm thuê, hai người đúng là một giuộc!"

"Để tôi nói cho bà biết, bà phải đền tiền - ba mươi đồng!

Đừng tưởng đây là cái làng quê quê mùa của bà!

Không đền, tôi sẽ báo bảo vệ đưa bà lên đồn công an!"

Dịch Mộng Linh tức đến nhảy dựng, càng nhảy nước bắn lên càng nhiều.

Dương Ngọc Phân đặt chậu nước xuống, lạnh lùng nhìn cô ta. Thím Lưu và Thím Trương nghe tiếng chạy vội sang.

"Chuyện gì thế? Sao thế? Dương muội, đây chẳng phải đồng chí Dịch Mộng Linh sao? Sao cô ta lại tới đây?"

Thím Lưu lập tức nhận ra Dịch Mộng Linh.

"Thím Lưu, tất cả là do người giúp việc này!

Tôi nghe nói mẹ chồng của đồng chí Tần Niệm tới nên tới thăm, nào ngờ bị người giúp việc này hắt nước bẩn vào giày tôi, thật quá đáng!"

Dịch Mộng Linh cũng nhận ra Thím Lưu, chồng bà ấy ở viện nghiên cứu có vị trí không nhỏ, đề tài của ông ấy nhiều người tranh giành.

Thím Lưu nghe Dịch Mộng Linh gọi Dương Ngọc Phân là "người giúp việc", lại nhớ tới tiếng la hét chói tai ban nãy, bà còn chưa già đến mức tai điếc mắt mờ.

"Tôi cũng không biết đồng chí Tần Niệm vừa cưới một sĩ quan mà đã thuê giúp việc về nhà phục vụ, nên nhận nhầm người."

"Hứ, đúng là mặt dày! Nói hươu nói vượn!

Ngoài mặt thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu!

Nhà tôi vào con sâu con bọ, tôi rửa rửa thì sao nào?

Tôi mời cô vào chắc?

Ai cho cô tự tiện vào viện này?

Hay là vào để ăn trộm?

Cô còn định gán ghép tội danh cho con dâu tôi, thật nghĩ người ta mù không nhận ra à? Biến!"

Dương Ngọc Phân mắng một tràng, nếu không sợ con dâu mất mặt, bà còn mắng nặng hơn.

Bà cầm lấy cây chổi, bộ dạng nếu Dịch Mộng Linh không tự đi thì sẽ bị đánh đuổi ra ngoài.

Dịch Mộng Linh ngớ người, không ngờ người trước mặt chính là mẹ chồng của Tần Niệm.

"Bà vừa bảo không phải bác gái Thẩm? Tần Niệm lấy chồng họ Thẩm cơ mà!"

Dịch Mộng Linh tức đỏ cả mặt.

"Cha cô tên Rùa thì mẹ cô cũng tên Rùa chắc?

Bà đây thích họ gì thì họ, lắm mồm thế sao không ra ruộng bắt sâu!"

Dương Ngọc Phân không chút khách khí giơ chổi lên.

Dịch Mộng Linh mặc váy dài màu trắng, sợ quá lùi lại, cứ thế bị đuổi khỏi cửa.

Thím Lưu và Thím Trương nhìn nhau, lớn tuổi thế này rồi sao không biết ai đúng ai sai?

Rõ ràng Dịch Mộng Linh đến gây chuyện.

Thế là cả hai vờ như không thấy, quay về nhà mình, dù sao Dương muội cũng không chịu thiệt.

Dịch Mộng Linh nhìn cánh cửa bị đóng sập trước mặt, không thể tin nổi. Khi hoàn hồn lại, mới nhớ đến đôi giày, muốn quay lại gõ cửa, nhưng thấy hai nhà bên vẫn còn mở cửa, đành giậm chân, nghẹn khí quay về khu tập thể.

Càng về gần khu tập thể, Dịch Mộng Linh càng giận. Thấy mấy người nhà nghiên cứu đang giặt đồ dưới vòi nước, đầu óc cô ta lại nảy ra vài ý nghĩ.