"Chị Vương với chị Lý chăm chỉ thật, khu gia chúc viện phải kể đến hai chị là giỏi giang nhất, nhà cửa sạch sẽ tươm tất."
"Tiểu Dịch đấy à, hôm nay sao về sớm vậy? Váy đẹp thế, ơ, sao lại dính bẩn? Gần đây có mưa đâu?"
Chị Vương cười hỏi.
"À, không có gì đâu. Chỉ là đi thăm mẹ chồng đồng chí Tần Niệm thì bị vấy bẩn. Nhà đồng chí ấy thật có phúc."
"Là nghiên cứu viên Tần hả? Nghe nói chồng cô ấy đi làm nhiệm vụ rồi mà?"
Chị Lý ngưng tay, tò mò hỏi. Những người khác cũng bắt đầu dỏng tai nghe ngóng.
"Đúng vậy, hình như đặc biệt mời người đến chăm sóc.
Tôi tới thì thấy mẹ chồng cô ấy đang giặt đồ cho cô ấy.
Ấy, hình như tôi lỡ lời rồi, hai chị đừng nói ra ngoài nhé.
Coi như chưa nghe thấy nha, tôi về thay đồ đây."
Dịch Mộng Linh như chợt nhận ra, vội vã xua tay rồi rời đi.
Các bà vợ con trong viện ngạc nhiên. Mấy bà mẹ chồng thì bắt đầu cau mày.
"Nghiên cứu viên Tần nhìn thì dịu dàng, ai ngờ cũng là người bản lĩnh ghê.
Mới cưới mà đã bắt chồng nghe lời, để mẹ chồng đến hầu hạ cơm nước, không nhìn ra thật đấy."
"Ai bảo không? Nhưng người ta đẹp, đàn ông thích thế, cưng chiều cũng dễ hiểu.
Còn chúng ta thì già rồi, sao so được?
Mà cô ấy lại là học trò viện trưởng."
Đám con dâu xì xào, vừa ghen tị vừa cay đắng.
"Chẳng chút lễ phép, làm dâu gì mà để mẹ chồng giặt đồ?
Thật là bất hiếu.
Chồng đi vắng thì bắt mẹ chồng làm việc, chắc khinh thường mẹ chồng quê mùa."
Dịch Mộng Linh ở tầng năm, phòng đơn. Chưa cưới nên được phân ở tầng trên.
Từ tầng một lên tầng năm, cô ta vô tình đυ.ng ba người. Họ hỏi tại sao đi vội thế, cô ta liền bảo lỡ lời. Có người hỏi kỹ thì lại ngập ngừng, càng làm người ta tò mò.
"Tôi chỉ thấy mẹ chồng của đồng chí Tần đang giặt đồ cho cô ấy thôi. Có lẽ bà ấy chăm chỉ, nên..."
"Đừng hiểu lầm nhé, tôi nói rồi mà, đừng hỏi nữa, tôi về đây."
Cứ thế, chuyện Tần Niệm để mẹ chồng giặt đồ lan khắp dãy nhà chỉ trong nửa ngày.
Tối đến, mọi người tan ca về nghỉ, liền bị ép nghe một trận buôn chuyện. Có người quan tâm, có người nghe xong ngủ khò khò.
Tất nhiên cũng có người bán tín bán nghi, nhưng hôm sau gặp Tần Niệm thì ánh mắt ai cũng dừng lại lâu hơn bình thường.
Tần Niệm không hay biết gì, đầu óc toàn là số liệu. Buổi trưa đến cả ăn cũng chỉ húp vài miếng.
Mỗi tối về nhà đều đã khuya. Trước cửa có ghế nhỏ, đặt quần áo thơm mùi nắng phơi sẵn, trên bếp là cơm canh nóng hổi, trong nồi còn nước nóng.
Tần Niệm nhẹ nhàng làm mọi thứ rồi chìm vào giấc ngủ. Cứ thế bận rộn suốt ba ngày.
Đến khi rảnh một chút để xuống nhà ăn mua cơm, cô ấy nghĩ phải mang cho mẹ chồng ít thịt, vì phiếu thịt mỗi tháng không nhiều, mà ở nhà mẹ chồng chắc chẳng nỡ ăn.
"Tiểu Niệm, qua đây một chút."
"Sư mẫu!"
Tần Niệm cầm hộp cơm chạy lại.
"Ngồi đây ăn với sư mẫu."
Sư mẫu - vợ Giáo sư Văn - cũng làm việc tại viện, chỉ khác chuyên ngành.
"Dạ, hôm nay con lấy nhiều đồ ăn, sư mẫu cùng ăn ạ."
Tần Niệm không nghĩ nhiều, bưng cơm ngồi xuống.