TN70: Trùng Sinh Làm Mẹ Chồng Độc Ác, Con Trai Thủ Trưởng Sửng Sốt Khi Trở Về

Chương 6.2: Nhận nhầm người giúp việc

Sáng hôm sau, bà lại dậy sớm nấu ăn. Canh xương hôm qua được dùng để nấu mì, là mì cán tay, còn có thêm trứng ốp.

Tần Niệm vừa ăn vừa nghĩ, mẹ chồng đến đây cũng chẳng tệ.

Dù sao lương cô ấy mỗi tháng cao hơn chồng, hoàn toàn nuôi nổi mẹ chồng. Huống hồ bà vừa siêng vừa sạch sẽ.

"Mẹ, con đi làm đây."

Dương Ngọc Phân chỉ gật đầu. Hôm nay bà định rào vườn sau rồi đi hỏi chuyện mua gạch.

Người ta tưởng bà chỉ ở tạm, chứ bà thì biết rõ, ít nhất vài ba năm tới vẫn sẽ ở đây.

"Tiểu Tần, cô cứ đi sớm về muộn như vậy, để mẹ chồng ở nhà một mình, người lớn tuổi hẳn cô đơn lắm.

Cô nên dành thời gian cho mẹ chồng chứ.

Nghe nói bà ấy ở quê lên, nông thôn thì ai chả bẩn, chẳng lẽ cô không chịu sống chung với bà ấy?"

Dịch Mộng Linh xuất hiện như u hồn, giọng nói đầy giễu cợt.

Tần Niệm đang nghĩ về kiểm tra số liệu hôm qua, bị chen ngang khiến sắc mặt tối sầm.

"Không phiền đồng chí Dịch bận tâm, tôi với mẹ chồng rất hòa thuận. Tôi còn việc, đi trước đây."

Cô nói xong là rời đi. Dịch Mộng Linh tức tối nhìn theo bóng lưng Tần Niệm.

"Làm như ghê gớm lắm, cũng chỉ là lấy anh lính quê mùa. Có mẹ chồng dữ thì cũng chẳng được yên đâu."

Nói đến đây, cô ta lại nở nụ cười gian.

Dương Ngọc Phân chẻ tre làm hàng rào, chỉ cần vây ba phía là đủ.

Khu gia chúc viện ngoài mấy dãy nhà tập thể ba tầng, còn có bốn dãy sân nhỏ như nhà của Tần Niệm – một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp, rộng rãi hơn nhiều so với dãy nhà tập thể, lại có sân vườn trồng rau.

Căn nhà của Tần Niệm nằm cuối dãy, sau lưng là núi – có thể nhặt củi, đến rừng tre cũng không xa, đi bộ mất hai mươi phút, có đường cho xe ba bánh đi.

Núi thuộc đất nghiên cứu viện, không lo kẻ xấu.

Dương Ngọc Phân phủi đất trên tay, hài lòng nhìn hàng rào tre – cao đến ngực bà, vừa đủ để trồng cây dây leo.

Dọn dẹp vườn sau xong, bà nấu cơm đơn giản rồi giặt đồ.

Cửa sân mở, Dịch Mộng Linh thẳng thừng bước vào.

"Chào bác gái Thẩm, cháu là đồng nghiệp của con dâu bác – Tần Niệm."

Dương Ngọc Phân ngẩng đầu nhìn.

"Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải bác gái Thẩm nào cả."

Dù cô gái kia miệng cười nói là đồng nghiệp của con dâu, nhưng ánh mắt thì chẳng tử tế gì, Dương Ngọc Phân lạnh nhạt đáp lời.

"Ơ, bác không phải mẹ chồng Tần Niệm?

Vậy sao lại ở đây?

Đây là nhà của Tần Niệm mà, chẳng lẽ bác là người giúp việc cô ấy thuê?"

Dịch Mộng Linh nhìn thấy Dương Ngọc Phân đang giặt chiếc áo mà Tần Niệm mặc hôm qua, liền buột miệng hỏi.

Dương Ngọc Phân không trả lời, xả nước đi rồi mở vòi lấy thêm.

"Đúng là sống sướиɠ thật, còn thuê được cả người giúp việc.

Mẹ chồng không chừng bị đuổi đi rồi.

Hôm nọ còn thấy cô ta mang cơm từ nhà ăn về, hóa ra là dỗ người ta đi."

Dịch Mộng Linh bĩu môi, nét mặt thay đổi, ánh nhìn cũng thêm phần khinh miệt.

"Này, Tần Niệm mỗi tháng trả bà bao nhiêu? Tôi hỏi đó!"

Cô ta hếch cằm, giọng the thé.

Dương Ngọc Phân vắt khô quần áo, bưng chậu nước quay người, hắt mạnh xuống đất – nước bắn hết lên đôi giày da nhỏ của cô ta.

Tiếng chửi the thé lập tức vang lên.