Mặc Cảnh Dật nhìn Mộ Khuynh, ánh mắt đầy áy náy. Anh đưa tay vén sợi tóc rũ trước tai cô ra sau và dịu dàng nói:
“Khuynh Khuynh, là anh sai. Nếu em thật sự thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
Mộ Khuynh trong lòng cười lạnh: Ha hả, cảm ơn anh nhé!
Tuy cô thật sự không biết nói gì trước cách làm của anh, nhưng đã lỡ diễn thì vẫn phải diễn cho trót.
“Vợ à, nếu em thấy khó chịu trong lòng, ngày mai anh đưa em ra ngoài giải sầu. Giờ mình về phòng nghỉ ngơi trước nhé.”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông này, nghe còn hay hơn cả CV chuyên nghiệp. Không ai có thể kháng cự nổi.
Mộ Khuynh biết hôm nay khó mà thoát được, đành ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc Cảnh Dật lau nước mắt trên mặt cô, bế ngang cô lên rồi đi vào phòng ngủ.
Không thể không thừa nhận, gu thẩm mỹ của Mộ Khuynh đúng là không sai người đàn ông này quá hoàn hảo!
Chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng mà vẫn gợi cảm, đường nét khuôn mặt gần như hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng đáng nói nhất vẫn là dáng người cực phẩm dù bị bộ vest đen được cắt may khéo léo che đi, vẫn dễ dàng nhận ra vóc dáng rắn chắc, cơ bắp săn chắc không thừa mỡ.
Nếu không phải vì Mộ Khuynh chẳng còn chút kỳ vọng nào vào hôn nhân, e là cô cũng động lòng trước người đàn ông này.
Vì sao cô lại trở thành như bây giờ? Phải nói từ lúc cô mới năm tuổi.
Cô tận mắt thấy ba mình đưa người tình và đứa con riêng lên xe, ngang nhiên rời đi. Hình ảnh ấy đến nay vẫn khắc sâu trong tâm trí cô, không thể xóa nhòa.
Cô vẫn nhớ hôm đó mẹ cô chạy theo xe, bị mưa làm ướt hết quần áo, ngã rồi lại gắng đứng lên tiếp tục đuổi theo.
Còn cô, chỉ biết bất lực đứng tại chỗ, khóc đến khản giọng, nhưng ba cô không thèm quay lại nhìn lấy một cái.
Sau đó cô không rõ bằng cách nào mẹ bế cô về nhà.
Trước đó, gia đình ba người họ vẫn rất hạnh phúc. Ba cô từng rất yêu thương mẹ cô.
Nhưng ngày hôm đó, ba cô như biến thành người khác lạnh lùng, tàn nhẫn không tưởng.
Từ đó về sau, mẹ cô cũng thay đổi. Từ một người phụ nữ dịu dàng như bước ra từ tranh thủy mặc Giang Nam, bà lột xác thành một nữ cường quyết đoán, sắc sảo chốn thương trường.
Bà tiếp quản sản nghiệp của Mộ gia từ ông ngoại, điều hành công ty ngăn nắp, gọn gàng.
Suy nghĩ của Mộ Khuynh cứ trôi theo ký ức. Nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia một lúc lâu.
“Vợ à, em nhìn đủ chưa?”
Nghe thấy câu nói ấy, Mộ Khuynh giật mình hoàn hồn: “Chưa... Hả? Anh vừa nói gì?”
Mặc Cảnh Dật đi tới, khẽ nâng cằm cô lên: “Anh nói em nhìn anh lâu như vậy rồi, đã nhìn đủ chưa?”
Mộ Khuynh suýt bị lời anh làm cho nghẹn chết. Ai thèm mê anh chứ!
Cô gượng cười, lòng lại dâng lên cảm xúc cũ, thật sự không còn tinh thần để tiếp tục diễn kịch với anh nữa.
“Ông xã, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Anh ra ngoài trước đi.”
Mặc Cảnh Dật chẳng hề có ý rời đi, trái lại ôm cô đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi nằm xuống bên cạnh.
Dù trong lòng rất bực, Mộ Khuynh vẫn nhịn để không làm to chuyện.
Anh ôm cô từ phía sau, đầu tựa lên lưng cô, dịu dàng hỏi:
“Vợ à, em muốn đi đâu chơi? Anh đưa em đi.”
Mộ Khuynh thầm chửi: Tôi muốn đến Cục Dân chính ly hôn, anh có muốn đi cùng không?
Cô nhẹ giọng đáp: “Anh bận như vậy, thôi để em ở nhà đợi. Khi nào anh rảnh rồi mình cùng đi.”
Chuyện không bình thường chắc chắn có lý do!
Với sự hiểu biết của Mặc Cảnh Dật về cô, anh chắc chắn cô đang lên kế hoạch bỏ trốn.
“Ngoan, nghỉ ngơi đi.” Anh vỗ nhẹ lên lưng cô.
Cứ như vậy, Mộ Khuynh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Giọng anh đúng thật có lực thôi miên, cô lại thϊếp đi lúc nào không hay...
Sáng hôm sau, Mặc Cảnh Dật dậy sớm.
Sau khi chỉnh tề, anh cúi đầu hôn lên trán Mộ Khuynh: “Vợ à, hôm nay anh về muộn chút. Em ăn cơm trước nhé, không cần chờ anh.”
Mộ Khuynh chui trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt hạnh: “Biết rồi, anh cứ yên tâm đi làm đi.”
Nghe thấy anh nói vậy, cô suýt nữa bật cười thành tiếng. Trời ơi, chẳng phải đang tạo cơ hội cho cô trốn đi sao?
Đi đi, đi nhanh đi! Tốt nhất hôm nay đừng về luôn!
Sau khi Mặc Cảnh Dật rời khỏi biệt thự, cô liền nhón chân trần chạy đến bên cửa sổ, len lén nhìn qua khe hở rèm chưa kéo kỹ.
Chờ anh đi hẳn, cô mới thu ánh mắt về.
Nhưng cô không biết rằng trong xe, anh cũng đang theo dõi cô qua khe hở của rèm cửa chính là anh cố tình không kéo kín!
Thấy anh thật sự rời đi, Mộ Khuynh thay bộ đồ thoải mái, kéo vali xuống lầu.
Ban đầu cô định trốn qua cửa sổ, nhưng tình huống hiện tại đặc biệt, cô đành phải ra mặt một chút.
Vừa xuống lầu, cô liền gặp Dì Trần.
“Phu nhân, cô định đi đâu thế?”
Mộ Khuynh hơi bối rối: “Dì Trần, A Dật bỏ quên một văn kiện quan trọng. Tôi định đưa cho anh ấy, nhưng bên công ty lại có chuyện cần đích thân tôi đàm phán. Nhờ Dì giúp tôi đưa văn kiện này cho anh ấy được không?”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Mộ Khuynh, Dì Trần chẳng nghi ngờ gì, liền nhận lấy tài liệu.
“Dì chờ lát rồi để tài xế đưa dì đi nhé. Tôi phải đi trước rồi.”
“Được, tôi sẽ đưa đến tận tay cậu chủ.”
Sau khi dì Trần gật đầu, Mộ Khuynh kéo vali rời đi.
Dì Trần không dám chậm trễ, lập tức đem văn kiện đến Mặc thị.
Vừa tới công ty, bà gặp trợ lý Lâm Từ và được dẫn lên văn phòng tổng tài.
Mặc Cảnh Dật nhíu mày bất ngờ: “Sao dì lại tới đây?”
“Mặc tổng, phu nhân nhờ tôi đưa văn kiện này cho ngài.”
Anh nhận lấy túi tài liệu, mở ra đập vào mắt là bìa đen in rõ ba chữ: “Giấy ly hôn.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức tối sầm.
Dì Trần tưởng anh không vui vì vợ không tự mang đến nên vội giải thích:
“Phu nhân vốn định tự đưa, nhưng bên công ty xảy ra chuyện nên mới nhờ tôi.”
Mặc Cảnh Dật lật xem nhanh một lượt.
Hay lắm, đúng là cô ấy không dám tự mình giao tận tay.
Lật đến cuối, thấy chữ ký lưu loát của Mộ Khuynh, trái tim anh nhói đau.
“Cô ấy đi rồi?” Giọng anh trầm xuống.
“Phu nhân sau khi đưa văn kiện cho tôi thì đã vội rời đi.”
Anh gọi Lâm Từ vào, bảo dì Trần về biệt thự.
“Lâm Từ, chuẩn bị xe. Đi sân bay.”
“Vâng, Mặc tổng.”
Tuy không rõ lý do, nhưng Lâm Từ rất hiểu điều, lập tức thực hiện chỉ đạo.
Mặc Cảnh Dật biết vị trí của cô nhanh như vậy là vì cô dùng chính chiếc xe của anh để đi!
Khóe môi anh cong lên.
Tiểu hồ ly, còn biết lái xe của anh. Để xem em có thoát khỏi tay anh không.
Chẳng bao lâu sau, đoàn xe của Mặc Cảnh Dật đã rầm rộ tiến về sân bay quốc tế Đế Đô.
Lúc này, Mộ Khuynh vẫn vô tư kéo vali trong dòng xe đông đúc, chưa hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần…