Phu Nhân Không Ngoan: Ném Xuống Giấy Thỏa Thuận Ly Hôn Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn

Chương 1

“Chúc mừng cô, đã mang thai rồi.”

Câu nói của bác sĩ như một quả bom nổ tung trong tai Mộ Khuynh, khiến khuôn mặt bình tĩnh như nước của cô cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vốn còn lười biếng tựa vào ghế, nhưng vừa nghe thấy câu đó, cô lập tức ngồi bật dậy.

Hốt hoảng bước xuống ghế, cô nhận lấy tờ kết quả từ tay bác sĩ, muốn tự mình xem nhưng nhìn mãi cũng chẳng hiểu gì, đành phải đưa lại cho bác sĩ xác nhận.

“Cô chắc chắn không khám nhầm chứ?”

Bác sĩ mỉm cười hiền hậu: “Cô thực sự đã mang thai được một tháng rồi.”

Mộ Khuynh ôm chặt tờ giấy siêu âm, nước mắt kích động trực trào.

Cuối cùng cũng có thai rồi!

Xem ra mấy tháng cố gắng không uổng phí!

Mặc Cảnh Dật, lần này rốt cuộc tôi cũng có thể đường hoàng ly hôn với anh rồi!

Cô và Mặc Cảnh Dật mới kết hôn ba tháng, vậy mà đã thuận lợi mang thai.

Không ngờ họ Mặc kia cũng còn chút "có ích."

Xem ra cuộc sống “có tiền, có con, không cần đàn ông” mà cô mong ước không còn xa nữa!

Thấy Mộ Khuynh kích động đến mức gần khóc, bác sĩ đoán chắc cô là lần đầu mang thai nên kiên nhẫn dặn dò những điều cần chú ý trong thời gian đầu.

Cô cũng nghiêm túc ghi nhớ trong lòng. Dù có ý định bỏ cha giữ con, thì những kiến thức thai kỳ này vẫn cần học kỹ càng.

“Nhớ là ba tháng đầu thai kỳ, hai vợ chồng không nên quan hệ.” bác sĩ nhấn mạnh, lo rằng các cặp trẻ tuổi không kiềm chế được, nên đặc biệt dặn dò.

Nghe tới đó, Mộ Khuynh suýt bật cười.

Quan hệ gì chứ? Cô sắp ly hôn rồi, vấn đề đó đâu cần lo!

Tuy vậy, trên mặt cô vẫn làm bộ chăm chú lắng nghe.

Nhưng trong đầu lại đang tính toán: làm sao mới thoát khỏi được cái tên cẩu nam nhân đó.

Nghe dặn dò xong, cô ôm kết quả siêu âm rời khỏi phòng bác sĩ trong tâm trạng phơi phới.

“Chị dâu…”

Ngoài hành lang, Cố Thời Ngộ thấy Mộ Khuynh, đang định lên tiếng chào nhưng cô lại chẳng buồn nhìn lấy một cái, anh đành ngậm ngùi đứng yên.

Cố Thời Ngộ ngẩng đầu nhìn bảng tên phòng bác sĩ.

Không đúng!

Vừa rồi cô bước ra từ khoa sản!

Anh vội vã đi vào phòng bác sĩ, lịch sự hỏi thăm:

“Chào bác sĩ, tôi muốn hỏi người bệnh vừa rời khỏi có vấn đề gì không ạ?”

Bác sĩ thản nhiên đáp: “Xin lỗi, bệnh viện có quy định, không thể tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân.”

Cố Thời Ngộ lập tức vào vai diễn, vẻ mặt lo lắng đầy kịch tính:

“Là thế này, người vừa rồi là vợ tôi. Tối qua hai vợ chồng có chút mâu thuẫn, cô ấy giận dỗi bỏ đi…”

Bác sĩ bắt đầu cau mày, anh biết chiêu này có vẻ có tác dụng, liền nói tiếp:

“Tôi tìm cô ấy cả đêm, mới nghe bạn cô ấy bảo đến bệnh viện nên mới chạy tới đây.”

Thấy bác sĩ có vẻ dao động, anh liền tung đòn cuối:

“Tôi chỉ muốn biết cô ấy có gì bất ổn thôi.”

Nhưng bác sĩ không dễ bị lừa như vậy, hỏi lại:

“Anh đã gặp cô ấy rồi, sao không tự hỏi cho rõ? Với lại, làm sao chứng minh anh là chồng cô ấy?”

Lúc này Cố Thời Ngộ mới thấy mình dại, nói là bạn của cô không phải đỡ hơn sao?

Giờ đành căng da mặt mà nói tiếp.

May mà anh nắm thông tin cá nhân của Mộ Khuynh như lòng bàn tay vì trước đây chính anh là người điều tra giúp Mặc Cảnh Dật.

“Cô ấy tên Mộ Khuynh, ba mươi lăm tuổi, nhóm máu O, tiến sĩ quản trị ở Đại học A…”

Anh còn định nói tiếp thì bác sĩ đã ngắt lời, rõ ràng không hứng thú nghe tiểu sử người bệnh.

Nhưng bác sĩ vẫn quyết định "dạy dỗ" người chồng không biết trân trọng vợ:

“Cô ấy mang thai một tháng rồi, làm chồng kiểu gì mà để vợ mang thai còn cãi nhau, không biết thai phụ nhạy cảm thế nào à?”

Nghe vậy, Cố Thời Ngộ gật đầu lia lịa, trong lòng thầm than khổ.

Xong xuôi, anh cảm ơn bác sĩ rồi rời khỏi phòng, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Cảnh Dật.

Trong văn phòng tổng tài tập đoàn Mặc thị, nam nhân lạnh lùng điển trai đang chăm chú xử lý văn kiện.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Anh nhíu mày, nhấc máy với giọng điềm tĩnh: “Có chuyện gì?”

“Em vừa gặp chị dâu.” Cố Thời Ngộ nói gấp.

Mặc Cảnh Dật không mấy bận tâm, Đế Đô lớn vậy, gặp thì có gì lạ?

“Sau đó?” Anh hỏi nhàn nhạt.

“Ở bệnh viện.”

Giọng nói kia khiến Mặc Cảnh Dật khựng lại, tay cầm bút máy cũng dừng giữa không trung.

“Cậu nói rõ một lần cho xong!”

Biết anh bắt đầu gấp, Cố Thời Ngộ liền tung tin chấn động: “Chị dâu đi khám ở khoa sản, bác sĩ nói cô ấy đã mang thai một tháng.”

Im lặng vài giây.

Điện thoại bị cúp máy.

Mặc Cảnh Dật đứng yên, tay nắm chặt điện thoại, thần sắc vẫn chưa thể tiêu hóa hết thông tin.

Anh sắp làm ba?

Bên kia, Mộ Khuynh vừa rời khỏi bệnh viện đã lập tức trở về biệt thự Cảnh Lan.

Cô kiểm tra thời gian vẫn còn vài tiếng nữa Mặc Cảnh Dật mới tan làm, đủ thời gian để rời đi.

Lập tức vào phòng lấy vali đã thu dọn sẵn, kiểm tra giấy tờ.

Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, cô quay lại nhìn căn phòng mình đã ở hơn ba tháng, âm thầm nói lời tạm biệt.

Vừa định kéo vali ra khỏi cửa thì sau lưng vang lên một giọng nam quen thuộc:

“Phu nhân, em định đi đâu vậy?”

Mộ Khuynh sững người, mắt tối sầm chết rồi, sao anh ta về sớm vậy?

Không đúng! Còn tận mấy tiếng mới đến giờ tan làm mà!

Cô hít sâu, quay người lại, vờ như không có gì, cười hì hì đẩy vali vào trong.

“Ông xã, sao anh về sớm vậy?”

Mặc Cảnh Dật không trả lời, chỉ bước tới, kéo cô vào lòng, tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ra ngoài giải sầu à?”

Mộ Khuynh trong lòng thầm chửi ai giải sầu, tôi muốn ly hôn đây!

Nhưng vẫn giả vờ như không có gì.

“Em đi khám sức khoẻ thôi.” Cô nói, giọng nghèn nghẹn như muốn khóc.

“Có kết quả chưa?”

“Có rồi.”

Cô cúi đầu, nước mắt rưng rưng, diễn như thật.

Chưa để anh nói gì thêm, cô ngẩng đầu, như vừa hạ quyết tâm:

“A Dật, chúng ta ly hôn đi! Em sẽ tự chuẩn bị thủ tục, không làm phiền anh.”

Mặc Cảnh Dật ngẩn người, trong lòng nổi sóng lớn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Lý do?”

Mộ Khuynh lao vào lòng anh, vừa khóc vừa nói:

“Bác sĩ nói em bị vô sinh bẩm sinh, không chữa được. Mặc gia là dòng họ ba đời đơn truyền, em không muốn vì mình mà khiến anh mang tiếng bất hiếu…”

Cô khóc ngày càng dữ, ai khuyên cũng không được.

Mặc Cảnh Dật nghe xong đã hiểu ra.

Tóm lại là vợ anh mang thai nhưng lại không muốn nói với anh!

Cộng với cái vali kia, rõ ràng định bỏ đi hoặc âm thầm sinh con!

Mà nghe lời cô nói, anh nghi là cô định bí mật giữ con, giả vờ vô sinh để ly hôn.

Anh không vạch trần, nếu cô đã muốn diễn, anh sẽ chơi tới cùng.

“Khuynh Khuynh, đừng khóc…”

Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn mà cũng thấy đau lòng thật.

Nhưng đã đến nước này, anh cũng phải “nói hươu nói vượn” cho hợp vai:

“Thật ra anh cũng không dám nói với em, anh bị vô tinh nặng, bác sĩ bảo cả đời không thể có con.”

Giọng anh đầy u sầu, như thể chuyện đó là thật.

Mộ Khuynh nín khóc ngay lập tức.

Cô lén lau nước mắt vào áo anh, trong lòng mắng không ngớt:

Cẩu đàn ông! Anh nói mình vô sinh thì con trong bụng tôi từ đâu chui ra!