Phu Nhân Không Ngoan: Ném Xuống Giấy Thỏa Thuận Ly Hôn Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn

Chương 3

Mộ Khuynh vừa đến sân bay thì nhận được cuộc gọi video từ cô bạn thân Giang Vãn.

Cô đỗ xe ổn định trong hầm gửi xe của sân bay, rồi mới mở video, nói: “Vãn Vãn, có chuyện gì thì đợi mình làm xong thủ tục check in đã, lát nữa nói chuyện sau nhé.”

Cúp điện thoại xong, cô xuống xe mở cốp sau, chuẩn bị lấy vali hành lý. Nhưng vừa mới chạm tay vào tay cầm vali, cô đột nhiên nhớ ra mình đang mang thai.

Cô khựng lại, không dám dùng sức mang vác vật nặng sẽ ảnh hưởng không tốt đến em bé, mà đứa bé này là cô rất khó khăn mới có được, phải bảo vệ cho thật tốt.

Thấy không tiện tự mình xách vali, lại đang vội vào làm thủ tục, Mộ Khuynh bèn hướng về phía một người đàn ông đứng gần đó nhờ giúp:

“Anh gì ơi, tôi không khỏe lắm, phiền anh giúp tôi lấy vali ra được không?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng xách vali ra giúp cô đặt xuống đất.

“Cảm ơn anh!” Cô lễ phép gật đầu cảm ơn, rồi kéo vali rời đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước, cô chợt nghe một giọng nói rất quen từ phía sau vang lên: “Phu nhân, khách sáo quá rồi!”

Mộ Khuynh đứng khựng lại như bị trúng bùa, lập tức xoay người lại nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Anh! sao anh lại ở đây?”

Mặc Cảnh Dật lười biếng dựa vào xe, ánh mắt nhàn nhã nhìn cô: “Em đoán xem, anh đến đây làm gì?”

Cô lười đôi co với anh ta, giờ mà lỡ chuyến bay thì phiền to!

“Anh đến đây làm gì tôi không quan tâm, tôi đang vội, đi trước đây.”

Nói xong, cô kéo vali quay người bỏ đi.

Điều khiến cô bất ngờ là Mặc Cảnh Dật không hề đuổi theo. Nhưng tình hình gấp gáp, cô không dám quay lại, tiếp tục đi nhanh về phía cổng sân bay.

Nào ngờ chưa đi được bao xa, cô phát hiện xung quanh có mấy người đàn ông mặc vest đen giống nhau đang từ từ tiến lại gần mình.

Trước có sói, sau có hổ, Mộ Khuynh lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô lùi vài bước, rồi quay đầu, nở nụ cười lấy lòng nhìn về phía Mặc Cảnh Dật: “Ờ… Mặc tổng, chỉ vì một cô gái yếu ớt như tôi mà làm lớn như vậy, có hơi quá không? Người ngoài nhìn vào còn tưởng anh đang bắt tội phạm trốn nã đấy!”

Mặc Cảnh Dật không nói gì, chỉ liếc mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ bên cạnh.

Hai người đàn ông liền bước tới, khom người nói với cô: “Phu nhân, mời lên xe.”

Đến cả sân bay cũng đã tới rồi mà vẫn bị bắt trở về, Mộ Khuynh thật sự rất không cam lòng!

Mộ Khuynh vẫn cố giãy giụa một lần cuối: "A Dật, tôi muốn đi toilet trước rồi sẽ cùng anh về."

Mặc Cảnh Dật liếc nhìn cô, mặt lạnh đi vài phần: "Nhịn chút, về nhà rồi nói."

"Nhưng mà tôi thật sự nhịn không nổi rồi..." Mộ Khuynh ra vẻ yếu ớt, đáng thương nhìn anh.

Mặc dù biết rõ cô đang giả vờ, Mặc Cảnh Dật vẫn xuống xe đi về phía cô.

Không nói lời nào, anh đưa tay nắm cổ áo cô, kéo thẳng đến nhà vệ sinh.

Mộ Khuynh giãy giụa một chút, không vui mắng: "Này, họ Mặc kia! Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi không cần mặt mũi à?"

Mặc Cảnh Dật không nói gì, đưa cô tới trước cửa toilet mới chịu buông tay.

Thực ra Mộ Khuynh căn bản không có ý định đi vệ sinh, chỉ muốn tìm cơ hội để trốn. Nhưng người đàn ông kia lại đứng canh ngay cửa, cô có muốn chuồn cũng không thoát.

Bất đắc dĩ, cô đành phải nhắn tin cho Giang Vãn: [Kế hoạch thay đổi, đừng tới đón tớ!]

Nhắn xong, cô rửa tay đi ra. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Mặc Cảnh Dật đang đứng cách đó không xa, quay lưng lại gọi điện thoại.

Cô thò tay vào túi xách kiểm tra, may mắn thay giấy tờ vẫn còn đầy đủ.

Đúng là ông trời cũng giúp cô. Nếu vậy mà không chạy, chẳng phải là đồ ngốc?

Cô nhanh chân chạy thẳng đến quầy VIP, hoàn tất thủ tục check in và vào phòng chờ.

Vừa vào đến nơi thì đã đến giờ lên máy bay. Cô nghĩ thầm: "Dễ như vậy mà trốn thoát rồi sao?"

Nhưng sự thật chứng minh, cô đã mừng quá sớm.

Cô vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì đã thấy khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Cảnh Dật xuất hiện ngay trước mắt.

Không nói một lời, anh bế cô lên, ôm thẳng xuống máy bay.

Mặc kệ Mộ Khuynh giãy giụa ra sao, anh cũng không có ý định buông tay.

Mặc Cảnh Dật nhét cô vào xe, sau đó bảo tài xế đưa về biệt thự Cảnh Lan.

Anh không đưa cô vào phòng ngủ, mà là một căn phòng đặc biệt mà Mộ Khuynh vẫn gọi đùa là "phòng tối."

Thực ra nơi đó tiện nghi không thua gì khách sạn năm sao, chỉ là bị cô đặt tên như vậy.

Để tránh cô lại bỏ trốn, anh ra lệnh trói tay chân cô lại. Trước khi trói còn chu đáo kéo ống tay áo và ống quần cho cô khỏi bị đau.

Anh đứng trước mặt cô, nhìn xuống, mỉm cười lạnh lẽo: "Còn muốn chạy nữa à?"

Mộ Khuynh nghiến răng: "Họ Mặc kia, anh bị bệnh à? Có bệnh thì đi bệnh viện mà chữa! Nhất định phải hành hạ tôi ở đây mới được sao?"

Mặc Cảnh Dật vẫn mỉm cười, không đáp.

"Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, anh còn muốn gì? Giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Anh dựa vào đâu mà giam tôi ở đây?"

Mặc Cảnh Dật thản nhiên đáp: "Chỉ cần anh chưa ký, em vẫn là vợ anh."

"Tôi đã nói rồi, tôi là người vô sinh, không thể sinh con cho anh. Vậy anh giữ tôi lại làm gì?"

Cô nghĩ rằng anh vẫn chưa biết chuyện mang thai, nên tiếp tục dùng lý do cũ để thoái thác.

Nhưng Mặc Cảnh Dật chỉ cười, cúi người vỗ nhẹ lên mặt cô, thì thầm bên tai: "Khuynh Khuynh, học thói trốn chạy không phải là thói quen tốt đâu."

Đến lúc này Mộ Khuynh cuối cùng cũng hiểu ra tên đàn ông khốn kiếp này cái gì cũng biết, chỉ là đang xem cô như trò đùa!

Chuyện đã đến nước này, cô cũng không cần giả vờ nữa.

"Đúng, tôi có thai." Mộ Khuynh ngẩng mặt, nhìn thẳng vào anh.

"Nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới việc tôi muốn ly hôn. Tôi kết hôn với anh chỉ để có một đứa con. Giờ tôi đã đạt được mục đích, giữ anh lại làm gì?"

Cô vốn nghĩ những lời này sẽ khiến anh tức điên, nhưng không ngờ phản ứng của anh chỉ là mỉm cười vui vẻ.

"Không ngờ Khuynh Khuynh nhà chúng ta lại yêu tôi đến mức này, chịu khổ cũng muốn sinh con cho tôi."

Tên cẩu nam nhân này, năng lực lý giải đúng là quá tệ! Không hiểu sao anh ta có thể điều hành cả một tập đoàn lớn như Mặc thị!

Xem ra phải nói thẳng ra cho rõ ràng, nếu không anh ta sẽ mãi không hiểu.

"Tôi nói rõ cho anh biết, tôi không hề yêu anh. Tôi tiếp cận anh chỉ để lợi dụng giống nòi của anh mà thôi."

Hiện tại cô như miếng thịt nằm trên thớt, mặc người xâu xé, nhưng cô không muốn bị bắt nạt mà không phản kháng.

Tuy không thể động tay, nhưng miệng cô vẫn còn sắc bén:

"Hay là thế này đi, một đêm bao nhiêu tiền, anh cứ nói. Tôi trả luôn cả ba tháng vừa rồi, dứt điểm một lần. Từ nay cầu ai người nấy cầu, đường ai nấy đi. Anh cưới tiểu mỹ nhân của anh, tôi nuôi con của tôi."

Mặc Cảnh Dật nghe đến đoạn này, mặt càng lúc càng đen. Hóa ra trong mắt cô, anh chẳng khác gì trai bao!

Anh bóp cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình: "Anh không biết ai cho em tự tin đến vậy. Em nghĩ anh thiếu tiền đến mức đó sao?"