“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, cậu Gordo.” Giọng nói của anh ta cũng lạnh lùng như vẻ ngoài, từng chữ đều được phát âm rõ ràng, đầy vẻ tao nhã, nhưng trong sự nhã nhặn ấy lại ngầm mang theo sự cay nghiệt. Như lúc này đây, anh ta cố tình nhấn mạnh hai từ "cậu chủ", rõ ràng cũng chỉ là một thiếu niên gầy gò, nhưng lại không hề che giấu sự khinh thường đối với “Gordo” yếu ớt: “Tôi cứ tưởng mình phải ngồi đây chờ đến tối ngày mai cơ đấy.”
Tần Phóng không biết người này là ai.
Nhưng giọng điệu kiểu đó, cậu rất không thích.
Cậu khẽ nhắm mắt, khàn giọng hỏi: “Anh là ai?”
“…Atresha.” Thanh niên tóc vàng đáp: “Tôi tưởng ít nhất cậu cũng từng nghe qua cái tên này.”
Trùng hợp thật, tôi chưa nghe bao giờ.
Tất nhiên câu đó Tần Phóng sẽ không ngu gì mà nói ra miệng.
Chợt nhớ lại, lúc người đàn ông tóc đen kia đến thăm, có bảo thuộc hạ đi mời “ngài Atresha”, hóa ra là người này.
“Vậy… là anh đã cứu tôi sao?” Tần Phóng hỏi.
“May mà não cậu chưa cháy hẳn.” Atresha thở dài: “Thế này thì tôi cũng dễ ăn nói với lãnh chúa hơn rồi.” Nói đoạn, anh ta đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
“…Cảm ơn anh.” Dù đối phương có kiêu căng đến mấy, Tần Phóng vẫn quyết định nên cảm ơn trước đã.
“Không cần cảm ơn. Dù gì tôi cũng không làm không công, lãnh chúa đã gửi thù lao tới nhà của tôi rồi.” Atresha đột nhiên quay đầu lại, trong mắt ánh lên vẻ âm trầm nhàn nhạt. Anh ta chăm chú nhìn Tần Phóng, giọng nói chậm lại, lạnh đi:
“Lúc đầu tôi cũng tò mò không biết Gordo cậu là loại người gì mà lại bị nguyền rủa nặng đến vậy, tôi phải dùng thuật hồi sinh đến hai lần mới kéo cậu lại được. Nhưng giờ thì rõ rồi… Chắc chắn cậu sẽ là một điều bí ẩn khó hiểu tiếp theo trong cuộc đời tôi.”
Tần Phóng: “…” Ý là đến cả bị nguyền rủa, cậu cũng không xứng sao?
Nhưng rõ ràng cậu chỉ bị sốt mà?
Atresha không cho cậu thêm cơ hội nào để hỏi, quay người rời đi.
Sau khi Atresha đi, Tần Phóng thử vén chăn, xuống giường đi vài bước. Phát hiện ngoài việc vẫn còn hơi mệt mỏi thì cơ thể cậu đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Dù có uống thuốc hạ sốt đi nữa, cũng không thể hồi phục nhanh thế này.
Xem ra kỹ năng “Thuật hồi sinh” của Atresha chắc là tương đương với kỹ năng của mục sư, vừa hồi máu, vừa xua tan trạng thái xấu.
Một lần nữa, Hắc Ma Thuật Sĩ lại rơi lệ vì ghen tị.
Cậu đi chân trần vài bước, dừng lại trước một tấm gương soi khổng lồ, cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của mình.
Mặt gương hơi mờ, nhưng vẫn phản chiếu khá rõ một thiếu niên tóc đen, khoảng mười tuổi, mắt đen, da trắng mịn màng, ngũ quan sắc sảo mà thanh tú, thấp thoáng thấy được bóng dáng một mỹ nam khi trưởng thành.
Giống hệt nhân vật mà cậu từng tạo trong game.