Bộ Luật Hoàng Gia

Chương 1.3

Chẳng bao lâu sau, một vị thầy thuốc đeo túi thuốc lạch cạch chạy đến, ngồi xuống bên giường Tần Phóng, kéo mí mắt cậu lên quan sát, sau đó rút ra một cây kim dài gần bằng kim khâu quần áo, nói: “Cậu chủ thể chất yếu, vừa bị tà ma quấy nhiễu, hiện tại bệnh tình rất nguy kịch. Tôi đề nghị tiến hành biện pháp điều trị bảo thủ nhất trước mắt, cho cậu ấy… rút huyết.”

Tần Phóng: “…” Mẹ nó, rút máu cũng gọi là ‘bảo thủ’ à?!

May mà ngài lãnh chúa trông vẫn còn là người có não, lập tức quát khẽ: “Nó chỉ là một đứa trẻ!”

Thầy thuốc hơi khựng lại, lúng túng nói: “Vậy… vậy tôi sẽ kê một thang thuốc trước. Nhưng mà mấy hôm nay trời mưa lớn không ngớt, nhiều loại thảo dược thường dùng đều thiếu hàng…”

Người đàn ông không đáp, chỉ trầm mặc.

Không khí căng thẳng đè nặng khiến thầy thuốc cúi gằm đầu xuống. Sau hai nhịp thở của lãnh chúa, ông ta hoảng hốt quỳ sụp xuống đất.

“Thôi, cút đi.” Người đàn ông lạnh nhạt nói, rồi quay sang tùy tùng bên cạnh, dặn: “Mang theo huy hiệu của ta, đi mời ngài Atresha đến.”

…Không rút máu nữa à?

Tần Phóng thấy máu mình tạm thời được giữ lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cả người như trút bỏ được gánh nặng, cậu không còn chống chọi nổi với cơn mệt mỏi đang dâng lên. Mí mắt dần khép lại, ý thức chìm vào bóng tối.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Tần Phóng phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng khác.

Giường êm, chăn ấm, bốn góc sàn đều được trải da thú màu nâu nhạt, đối diện giường là một tấm thảm thêu hoa văn rực rỡ treo trên tường.

Cậu ngồi dậy, ngạc nhiên phát hiện cảm giác nặng nề trên người đã biến mất, đầu cũng không còn đau. Mở bảng nhân vật ra kiểm tra, quả nhiên ba debuff ban nãy đều đã biến mất, máu cũng đã được hồi đầy cây chỉ trong một lần.

Chỉ có thanh năng lượng là vẫn còn chưa đầy, chỉ mới khôi phục khoảng một nửa.

Dù vậy, so với kỳ vọng ban đầu của Tần Phóng thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tần Phóng ngẩng đầu, phát hiện phía sau bàn viết cách đó không xa có một người đang ngồi.

Là một thanh niên tóc vàng, trông vô cùng thanh lịch.

Mái tóc dài màu vàng kim của anh ta óng ả như tơ lụa hảo hạng, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ. Đôi mắt xanh lục sâu thẳm khiến người ta liên tưởng đến những tán thông phủ đầy sương tuyết, rực rỡ nhưng lạnh lẽo. Chiếc áo choàng trắng được cài trước ngực bằng một chiếc khóa màu vàng tối, để lộ đường cong cần cổ thanh tú và đẹp mắt.

Giây tiếp theo, ánh mắt màu xanh ấy liếc sang phía cậu, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và châm biếm.