Chỉ khác là, giờ cậu không còn là một “Gordo” Hắc Ma Thuật Sĩ trưởng thành, mà là một Gordo… con rơi của lãnh chúa.
Cậu cụp mắt xuống, hình ảnh trong gương cũng cụp mắt theo, dáng vẻ u sầu ấy khiến chính cậu cũng phải nhói lòng, cứ như thần thoại Hy Lạp, chàng Narcissus nhìn thấy bản thân trong nước mà si mê chính mình vậy.
Tần Phóng nghĩ mãi không thông, với khuôn mặt này mà khi nãy Atresha lại có thể thốt ra mấy lời cay độc như vậy, thật sự là quá nhẫn tâm.
Nhưng ngay sau đó, cậu gặp phải những chuyện còn cay nghiệt hơn.
Sau khi Atresha rời đi, cửa phòng Tần Phóng lại bị gõ.
Là một vệ binh trẻ tuổi, trông rất gọn gàng, dứt khoát. Khi thấy Tần Phóng đã khỏe mạnh, anh ta chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng mà cứng nhắc thông báo rằng: lãnh chúa đang đợi cậu ở thư phòng. Đồng thời, phu nhân Doria và cậu Berian cũng đang ở đó, họ đang chờ… để đối chất với cậu.
“Đối chất cái gì cơ?” Tần Phóng không nhịn được mà hỏi.
“Xin cậu khởi hành ngay.” Vệ binh vẫn giữ giọng điềm đạm, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
“Được. Cho tôi thay đồ trước đã.” Tần Phóng nói.
“Vâng.” Vệ binh đáp ngoan ngoãn, không hề ngăn cản.
Tần Phóng có thể tưởng tượng ra cảnh phu nhân chính thất cùng con trai bà ta ăn mặc bảnh bao, cao ngạo ngồi chờ mình. Nếu cậu chỉ mặc đồ ngủ khoác thêm áo choàng, bộ dạng ốm yếu của cậu có thể khiến người ta thương hại đôi chút, nhưng đã gọi là "đối chất" thì kiểu gì cũng phải lời qua tiếng lại, cậu không muốn vừa mới bắt đầu đã bị chê là không biết chưng diện.
Thế là cậu mở tủ quần áo, chọn một bộ vừa vặn, đơn giản mà trang nhã. Kết hợp với thân hình gầy gò và gương mặt tái nhợt, tổng thể toát lên vẻ thanh lịch quý phái, pha chút mong manh dễ vỡ.
Cậu nhăn mặt, mở cửa phòng, đi đến trước mặt vệ binh rồi nói: “Tôi không biết quàng khăn lụa kiểu gì cho đẹp…”
Vệ binh: “…”
Anh ta cúi đầu nhìn, phát hiện khăn lụa Tần Phóng tự buộc đúng là lỏng lẻo và xấu đến không nỡ nhìn.
Vệ binh thở dài, quỳ một gối xuống, chẳng mấy chốc đã chỉnh chiếc khăn ngay ngắn gọn gàng trước ngực cậu thiếu niên.
“Cảm ơn.” Tần Phóng khẽ gật đầu, trên mặt cuối cùng cũng hé ra nụ cười đầu tiên từ sau khi tỉnh lại: “Đi thôi.”
Trải qua việc nhỏ này, bầu không khí giữa Tần Phóng và vệ binh cũng bớt căng thẳng hơn. Vệ binh dẫn đường phía trước, Tần Phóng theo sau bước chậm rãi, không hề có dáng vẻ của một người sắp phải bước vào cuộc đối đầu căng thẳng.