Mạt Thế: Tôi Là Người Cuối Cùng Không Có Dị Năng

Chương 2: Hệ thống cấp 1

Cánh cửa thoát hiểm bị đẩy ra rít lên một tiếng chói tai.

Đường Mãn Nguyệt không dừng lại. Cô lao thẳng ra ngoài, đôi chân đạp lên từng bậc thang rỉ sét của lối thoát hiểm phía sau siêu thị.

Trời sẩm tối. Gió lạnh táp vào mặt mang theo mùi xác thối vương vất trong không khí.

Cô chạy đến khi mạch đập loạn nhịp, phổi như muốn nổ tung. Khi chắc chắn xung quanh không còn mối nguy, cô mới ngồi thụp xuống, tựa lưng tường mà thở dốc.

Từ đầu đến chân đều bẩn thỉu, áo rách vài chỗ, máu khô dính khắp người. Nhưng... cô còn sống.

[Chúc mừng ký chủ đã sống sót qua nguy cơ tử vong cấp B.]

[Hệ thống chính thức mở khóa: Giao diện – Kỹ năng – Nhiệm vụ – Kho vật phẩm.]

[Mở thưởng tân thủ.]

Một màn hình ảo hiện ra trước mắt, màu đen xám như bóng đêm. Từng dòng chữ trắng hiển thị gọn gàng:

[Tân Thủ: Gói Khởi Đầu:

- Nước lọc (500ml) × 2.

- Bánh lương khô (Loại A) × 3.

- Dao quân dụng cấp thấp × 1.

- Kỹ năng bị động: Cảm Quan Sinh Tồn (Lv.1). Tăng 5% phản xạ và cảm nhận bất thường.

- Điểm Sinh tồn: 100.]

Cô lặng người nhìn dòng chữ.

Không phải ảo giác. Không phải mộng mị. Mọi thứ... thật sự bắt đầu rồi.

Cô mở kho vật phẩm. Trong kho, bánh và nước lấp lánh như hàng thật trước mắt.

Cô chọn [Rút ra]. Trong tay lập tức xuất hiện một chai nước.

Đơn giản như vậy. Nhưng đối với người từng cướp giật từng mẩu thực phẩm trong đống xác thối suốt ba tháng qua, thì nó chẳng khác gì thần tích.

Cô uống một hơi cạn sạch. Nước lạnh mát trượt qua cổ họng khô rát, khiến lòng ngực như hồi sinh.

Sau khi ăn uống sơ qua, Mãn Nguyệt mở mục Kỹ năng.

Chỉ có hai mục đang sáng:

[Cảm Quan Sinh Tồn (Chủ động Lv.1): Phản xạ +5%; Thể lực +3%.]

[Phân Tích Sơ Cấp (Bị động Lv.1): Tìm điểm yếu của mục tiêu trong phạm vi 10m.

Tìm ra điểm yếu của zombie: Cấp Thường, Hung hãn, và Đột biến.

Tìm ra điểm yếu của động, thực vật biến dị: Từ cấp F đến cấp D.]

Dù nhỏ, nhưng rõ ràng hữu ích với một người không có dị năng như cô.

Cô tiếp tục mở mục Nhiệm vụ. Một khung thông báo bật lên:

[Nhiệm vụ hàng ngày:

- Gϊếŧ 1 zombie.

- Ăn đủ 2 bữa.

- Di chuyển liên tục ít nhất 2km.

Thưởng: 10 điểm Sinh tồn + 5% Thể lực.

Thất bại: Không phạt.]

[Nhiệm vụ tuyến chính (Cấp 1):

- Tìm được nơi trú ẩn tạm thời an toàn (cấp D trở lên).

- Hoàn thành trong 24 giờ.

Thưởng: Mở khóa Bản đồ thành phố cấp 1; 50 điểm Sinh tồn.

Thất bại: Giảm chỉ số thể lực cơ bản 10%.]

Mãn Nguyệt cau mày. Không có dị năng, không có vũ khí xịn, mà lại yêu cầu tự tìm nơi trú ẩn trong vòng một ngày?

Cô lặng thinh vài giây, sau đó bật cười khẽ. Trong tiếng cười không có vẻ gì là yếu đuối.

“Tao sống được ba tháng mà tụi mày còn nghi ngờ khả năng của tao sao?”

Hệ thống không trả lời. Đương nhiên. Nhưng cô cũng không cần nó trả lời.

Cô đứng dậy, mở kho lấy dao quân dụng cấp thấp ra. Lưỡi dao dài 30cm, cứng và sắc, ít ra cũng hơn con dao gọt hoa quả kia.

Cô kiểm tra lại dây giày, chỉnh lại quai ba lô đã sờn, mắt quét qua tòa nhà đổ nát phía trước.

Thành phố về đêm giống như xác chết khổng lồ. Không ánh đèn, không tiếng người. Chỉ có gió thổi qua khe tường, kéo theo tiếng rên khe khẽ của những sinh vật không còn tim óc.

Một nơi trú ẩn cấp D? Cô phải tìm được nó trước khi đêm xuống thật sự.

Cô bắt đầu bước đi. Mỗi bước chân nặng nề nhưng kiên quyết.

Từ giờ trở đi, cô không còn là Đường Mãn Nguyệt yếu ớt bị vứt lại trong cơn ác mộng nữa.

Mà là kẻ sống sót, có hệ thống, có mục tiêu.