Mạt Thế: Tôi Là Người Cuối Cùng Không Có Dị Năng

Chương 3: Nơi trú ẩn

Sau khi Mãn Nguyệt bước qua ngưỡng ranh giới khu thương mại thì bản đồ trong đầu bật mở.

Bản đồ không đầy đủ. Nó chỉ là bản phác họa tuyến đường chính, vài khu vực đánh dấu “Có thể ẩn nấp”, kèm cảnh báo màu đỏ chớp nháy nơi zombie hoạt động dày đặc.

Cô rà soát nhanh. Phía tây có một bãi xe ngầm, phía nam là khu chung cư cũ, phía đông có tiệm sửa xe bị bỏ hoang. Hệ thống xếp loại tạm thời:

[Chung cư cũ: Mức độ an toàn cấp D.]

[Bãi xe ngầm: Cấp E.]

[Tiệm sửa xe: Không xác định.]

Không cần suy nghĩ nhiều. Chung cư cũ là lựa chọn duy nhất đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ.

Cô băng qua ba con phố nhỏ, lướt qua những cửa tiệm đổ nát và vũng máu đã khô thành màu gạch đen, giải quyết mấy con zombie chậm chạp đang du đãng.

Gió thổi tạt qua tóc mang theo mùi máu tanh rỉ. Trời đã sụp tối. Ánh trăng ảm đạm xuyên qua những tầng mây bụi, soi bóng cô đổ dài trên mặt đường nứt nẻ.

Tầng thứ ba của khu chung cư cũ lờ mờ hiện ra. Khung cửa sổ méo mó. Tường loang lổ. Tĩnh lặng đến lạ thường.

Quá yên tĩnh.

[Cảnh báo: Khu vực này có khả năng tồn tại biến dị thể*.]

(*Biến dị thể: Là zombie biến dị nhưng chưa biết loại gì cũng như cấp bậc nên sẽ gọi chung chung như vậy.)

[Khuyến cáo: Di chuyển thận trọng.]

Mãn Nguyệt khựng lại một nhịp. Biến dị thể. Không phải zombie bình thường.

Cô nhích người nép sát tường, lấy trong balo ra một mảnh gương nhỏ. Cô đưa gương lên rìa cửa sổ tầng trệt rồi nghiêng nhẹ.

Bên trong không có bóng người. Nhưng... cửa cầu thang nội bộ bị gãy. Một vết cào sâu hoắm hiện rõ trên tường xi măng, kéo dài từ tầng trệt lên đến tầng hai.

Không phải móng tay người. Mà giống như... móng vuốt.

Cô nuốt khan. Không có thời gian để lùi. Gần đây không có nơi nào an toàn hơn.

Mãn Nguyệt nhét gương vào lại, siết chặt dao quân dụng rồi bước vào.

Mỗi bước chân cô đều nhẹ như mèo rình chuột. Tai vểnh ra, mắt đảo liên tục.

Mùi ẩm mốc và tro bụi xộc vào mũi. Có vài bộ xương khô nằm rải rác trong hành lang, đa phần đã mục nát đến mức phân hủy.

Cô lên đến tầng ba mà chưa thấy thứ gì bất thường. Chọn một căn hộ cuối dãy. Cửa đã gãy, nhưng vẫn có thể dựng tạm lại.

Vào trong nhà, cô kéo một cái tủ gỗ chắn cửa, sau đó mở kho lấy ra dây thép gai mini, một vật phẩm từ hệ thống mà cô chưa kiểm tra lúc trước. Cô căng dây ngang cửa, rải thêm mảnh kính vỡ phía trước.

[Hành động thiết lập phòng ngự cơ bản: Đạt yêu cầu an toàn cấp D.]

[Nhiệm vụ tuyến chính hoàn thành.]

[Thưởng: Mở khóa bản đồ cấp 1: Trung tâm thành phố. Nhận 50 điểm Sinh tồn.]

Màn hình lại hiện ra.

[Phân tích sơ cấp.]

[Thông tin biến dị thể cấp thấp: Xúc Tua: Một loại zombie phát triển tứ chi bất thường. Tốc độ di chuyển nhanh, có thể leo tường. Điểm yếu: Cột sống và mắt.]

[Gợi ý đối phó: Tuyệt đối không giao chiến trong không gian hẹp. Tránh đối đầu trực diện.]

“Quá cụ thể,” Mãn Nguyệt lẩm bẩm, mắt nheo lại: “Chẳng lẽ...”

Rầm!

Trần nhà tầng dưới bất ngờ vang lên tiếng động lớn. Kế đó là chuỗi âm thanh rít nhẹ, như có thứ gì đang bò bằng móng vuốt sắc nhọn.

Xúc Tua.

Cô bật dậy, rút dao ra. Tay trái cầm gương, tay phải nắm chặt vũ khí.

Tiếng rít tới gần. Cô không thể đánh nhau ở đây. Không có khoảng trống, tầm nhìn kém, dây thép và bẫy chưa chắc đủ giữ chân nó.

Cô lùi ra sau hướng đến cửa sổ ban công.

Đây là tầng ba. Không quá cao.

Mãn Nguyệt cắn răng, buộc ba lô lên ngực, rồi trèo ra lan can, cẩn trọng dẫm lên đường ống nước. Nó kêu kẽo kẹt dưới trọng lượng cô, nhưng cũng may là vẫn chưa gãy.

Cô trượt từng chút một dọc theo thân ống, ráng giữ hơi thở ổn định.

Đúng lúc đó...

Soạt!