Mạt Thế: Tôi Là Người Cuối Cùng Không Có Dị Năng

Chương 1: Người không dị năng

Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh trong không gian trống trải. Một lon đồ hộp lăn dài trên mặt đất bụi bặm, tạo ra tiếng động nhỏ đến mức gần như không ai để ý. Nhưng ở thời đại này, “gần như” không có ý nghĩa gì cả.

Ngay khoảnh khắc âm thanh đó vang lên. Lũ zombie trong siêu thị lập tức quay ngoắt đầu về phía kệ hàng bên trái, nơi Đường Mãn Nguyệt đang ẩn nấp.

Ba con. To xác. Mắt trắng dã. Mùi thịt thối rữa lan ra. Chúng phát ra tiếng rên gào khàn đặc và bắt đầu di chuyển, bước chân lê lết nhưng đầy sát khí.

Mãn Nguyệt hít một hơi thật sâu, mím chặt môi. Bàn tay cầm con dao gọt hoa quả run nhẹ. Không phải vì sợ, mà vì adrenaline đang tăng cao đến cực điểm.

Cô đã sống sót được ba tháng kể từ ngày tận thế bắt đầu.

Ba tháng... là khoảng thời gian đủ để chứng kiến từng người xung quanh bị cắn chết, bị đồng đội phản bội, bị chính sự tuyệt vọng của bản thân nhấn chìm.

Và cô vẫn còn sống. Không có dị năng. Không có vũ khí tối tân. Không ai bảo vệ.

Chỉ có một thân xác yếu ớt, một chút lý trí chưa gãy đổ, và một niềm tin khô cứng: Cô không muốn chết.

Cô lách người qua kệ hàng, cúi thấp người chạy về hướng cổng thoát hiểm. Cánh tay bị trầy xước khi cọ vào cạnh kim loại rỉ, nhưng cô không dừng lại. Phía sau, tiếng gào thét càng lúc càng gần.

Bịch!

Cô suýt trượt ngã khi giẫm phải một vũng máu loãng.

Con zombie đầu tiên đã áp sát, chỉ còn cách cô một cú với tay.

Ngay khoảnh khắc ấy...

[Nguy hiểm khẩn cấp, hệ thống sinh tồn kích hoạt.]

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu, lạnh lùng như thể đang đọc thông báo thời tiết.

[Hệ thống khẩn cấp ký kết thành công.]

[Ký chủ: Đường Mãn Nguyệt.

Trạng thái: Người thường.

Dị năng: Không.

Tỉ lệ sống sót: 4.2%.]

[Kỹ năng mở đầu: Cảm Quan Sinh Tồn: +5% Phản xạ.]

Ngay sau câu nói đó, một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể cô. Như có một làn sóng lạnh chạy dọc sống lưng.

Mọi thứ trở nên rõ nét hơn.

Hơi thở của lũ zombie, tiếng gió lướt qua, thậm chí cả tiếng bụi rơi lặng lẽ từ trần nhà cũng không thoát khỏi tai cô.

Phản xạ của cô tăng vọt.

Cô xoay người đúng lúc, hạ thấp người. Con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào thái dương con zombie đầu tiên.

Cú đâm vừa đủ lực, đúng vị trí. Nó ngã gục xuống không một tiếng động.

Hai con còn lại vẫn lao tới.

Cô không dám đối đầu trực diện.

Mãn Nguyệt phóng qua quầy thu ngân, lăn người sang phải, tay nắm lấy một chân ghế gãy làm vũ khí tạm thời.

Phập!

Con dao cắm vào cổ con zombie thứ hai nhưng không đủ gϊếŧ chết. Cô dùng chân đạp mạnh vào đầu nó, máu đen bắn ra vấy đầy giày. Cái xác đổ ập xuống.

Con thứ ba... quá gần.

Cô không còn đường lui.

Nhưng đúng lúc đó, hệ thống lại vang lên:

[Kỹ năng mới mở khóa: Phân Tích Sơ Cấp.]

[Kích hoạt tự động: Tìm điểm yếu của mục tiêu...]

Tâm trí cô sáng tỏ một cách bất thường. Cô thấy khớp gối bên trái của con zombie hơi lệch, má phải nó bị biến dạng nhẹ. Có thể tận dụng sơ hở đó.

Cô lao lên như một bóng đen, né đòn cào, dùng chân quét ngang. Nó loạng choạng. Cô không chần chừ, đập cái chân ghế gãy vào gáy nó.

Cạch!

Nó gục xuống.

Yên lặng. Chỉ còn tiếng thở gấp và mùi máu nồng nặc.

Một dòng thông báo hiện lên trong tầm nhìn:

[Hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn khẩn cấp.

Thưởng: Thể lực +3%.

Mở khóa chức năng hệ thống cấp 1.]

[Chào mừng đến với Hệ thống sinh tồn. Nơi kẻ yếu nhất cũng có thể trở thành Người thống trị.]

Mãn Nguyệt chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, mùi máu hòa lẫn mùi sắt gỉ.

Cô nhìn xác ba con zombie, sau đó nhìn con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu trong tay mình.

Hệ thống à?

Thật nực cười. Thứ mà những kẻ mạnh khác có được ngay từ đầu, cô lại phải đánh cược cả mạng sống để đổi lấy.

Nhưng nếu đây là con đường duy nhất để cô sống sót...

“Được.” Cô lầm bầm, giọng khàn khàn: "Vậy chơi đến cùng đi."