Sau Khi Biến Thành Quỷ, Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Bắt Gặp

Quyển 1 - Chương 4

Không thèm quan tâm đến Lục Tư Hằng đã chạy xa như thế nào, Chúc Ảnh Dã lập tức lao đến, đè lên người kéo tóc mình, một tay kéo tóc anh, tay kia vén khẩu trang của đối phương lên, miệng mắng: “Tôi ghét nhất là bị người khác kéo tóc đấy nhé!”

Khoảnh khắc bị đè xuống đất, Kỳ Âm Trần không ngờ quỷ nữ này lại mạnh như vậy.

Cảnh tượng này khiến anh nhớ đến một người, lần đó Kỳ Âm Trần cũng vô tình kéo phải tóc đối phương, kết quả cô gái ấy khiến anh phải mang gương mặt bị biến dạng suốt mấy tuần, thế quái nào quỷ nữ này sao cũng thích đánh vào mặt người khác vậy chứ?

Quả nhiên như lời Trần Khởi nói, nơi này có một con quỷ ít nhất công lực trăm năm, quỷ bình thường không dám lại gần anh, thế mà con này lại trực tiếp ra tay luôn!

Kỳ Âm Trần dùng tay trái chặn tay quỷ nữ muốn đánh mặt mình, tay phải giơ lên, trong lòng lẩm nhẩm một câu: “Trói!”

Một luồng ánh sáng vàng từ tay phải Kỳ Âm Trần phóng ra, dần dần hình thành dáng hình sợi dây rồi quấn chặt tay chân Chúc Ảnh Dã.

Chúc Ảnh Dã còn chưa kịp kéo khẩu trang của anh xuống thì đã bị hai sợi dây lạ trói chặt, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sắc bén của đối phương, cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Anh nhìn thấy tôi à?”

Kỳ Âm Trần không nói lời nào, chỉ vẽ một vòng xung quanh những chữ đã viết sẵn, thuận miệng nói một câu: “Tiến vào trong.”

“Anh dựa vào cái gì mà dám…” Chưa nói xong, Chúc Ảnh Dã đã bị sợi dây trói trên người kéo vào trong vòng tròn, cô vùng vẫy tay chân muốn thoát ra nhưng không có hiệu quả, Chúc Ảnh Dã không nhịn được mà la lên: “Anh muốn làm gì hả?”

Ánh mắt của Kỳ Âm Trần tối như mực, trong nháy mắt toát ra sát khí, giọng nói lạnh lùng không một chút cảm xúc: “Sau khi chết không chịu đầu thai, hoành hành ở dương gian, đương nhiên là phải khiến cô hồn siêu phách tán!”

Lại là “hóa thành tro bụi”, lại là “hồn siêu phách tán”, Chúc Ảnh Dã cũng không hiểu vì sao mình lại bị ghét bỏ đến như vậy.

Khi còn sống bị người ta phụ bạc, chết rồi lại còn bị xóa sổ, khóe mắt cô như có giọt lệ máu, rất nhanh hòa lẫn với vết máu trên mặt.

Mái tóc rối bù rũ xuống trước ngực, Chúc Ảnh Dã cũng tuyệt vọng ngồi xuống đất, gào lên: “Anh ta mới đáng chết, là anh ta hại tôi chết mà!”

Kỳ Âm Trần nghe xong thì dường như không quan tâm, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi chỉ lo chuyện của quỷ, không quan tâm chuyện của người!”

Nói xong, anh làm phép, niệm chú, không thèm để ý đến những lời tố cáo của Chúc Ảnh Dã.

Cả người tỏa ra ánh sáng vàng trắng, Chúc Ảnh Dã đứng dậy, nhìn xuống dưới chân, thấy rõ chữ viết “Ác quỷ tiêu tan.”

Ha, xã hội này thật không công bằng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên nhưng trong mắt lại chỉ toàn là oán hận, kẻ gϊếŧ người không bị trừng phạt, còn cô, chẳng làm gì mà lại bị gọi là ác quỷ.

Đèn chùm trong phòng khách đột ngột vỡ vụn, rơi xuống sàn, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Xung quanh có một luồng lực lượng mạnh mẽ ập đến phía Kỳ Âm Trần, chưa kịp phản ứng thì anh đã bị đánh ngã xuống đất, mãi cho đến khi ngẩng đầu lên, đã không còn thấy bóng dáng của quỷ nữ kia nữa.