Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác thường.
Buổi tối 6 giờ 50 phút, tiết tự học đầu tiên bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm thường chỉ ghé qua một lát rồi đi.
Thế nhưng hôm nay thầy đã đứng trên bục giảng hai mươi phút, lặp lại những lời dặn dò về việc học tập tốt trong năm học mới mà chiều đã nói, vẫn chưa chịu đi.
Thỉnh thoảng còn ra ngoài cửa nhìn ngó trái phải, như đang chờ đợi ai đó.
Nhạc Hoặc nhíu mày, nhưng biết không thể vội vàng được, bèn mở một ván game mới, quyết định chờ tiết sau rồi đi.
Đang chơi được nửa chừng, giọng the thé của giáo viên chủ nhiệm bỗng cao lên một tông, Nhạc Hoặc nghe loáng thoáng thầy nói gì đó: "Trường mình, lớp mình hôm nay có một bạn học mới chuyển đến, mọi người hãy chào đón..."
Sau đó Nhạc Hoặc nhận ra lớp học vốn còn xì xào bàn tán bỗng im bặt một cách kỳ lạ.
Cậu tưởng bị phát hiện đang chơi game, ngẩng đầu nhìn bàn trước, thấy Tiêu Dương và Bạch Kiều đều ngớ người nhìn chằm chằm lên bục giảng.
Liếc nhìn các bạn khác, ai cũng có cùng tư thế như vậy, như thể trên bục giảng có một tuyệt thế mỹ nhân.
Nhạc Hoặc hờ hững ngẩng mặt lên, ánh mắt miễn cưỡng lướt về phía trước.
Giây tiếp theo, "Cộp!"
Điện thoại của Nhạc Hoặc đột nhiên rơi mạnh xuống đất, cậu vội vàng cúi xuống nhặt, theo phản xạ toàn thân cứng đờ.
"Xin chào mọi người."
Ánh mắt của Lâm Thị Phi lướt qua tất cả mọi người, xoáy thẳng về phía Nhạc Hoặc đang ngồi ở góc cuối lớp. Khóe môi hắn nở một nụ cười khó hiểu: "Tôi là Lâm Thị Phi. Con trai, để tóc dài chỉ vì thích thế thôi, không phải biếи ŧɦái đâu."
"Mong được mọi người giúp đỡ trong thời gian tới."
Nói xong, Lâm Thị Phi quay sang nhìn giáo viên chủ nhiệm đang tươi cười, rồi nói: "Thưa thầy, em ngồi chỗ kia được không ạ?"
Vị trí mà hắn chỉ đến, không ai khác chính là chỗ của Nhạc Hoặc - người vừa mới ngẩng đầu lên sau khi cúi xuống nhặt điện thoại.
Thầy chủ nhiệm sau khi xác định xem cậu học sinh kia sẽ ngồi cùng bàn với ai, mí mắt không khỏi giật giật, thận trọng hỏi: "Em muốn ngồi chỗ đó sao?"
Là một giáo viên chủ nhiệm, cần phải quan tâm yêu thương từng học sinh trong lớp, không được mang định kiến, nhưng mà với Nhạc Hoặc thì...
Nhạc Hoặc thì cũng được.
Ngoài việc là một tên học sinh cá biệt, lần nào cũng thi đội sổ, thường xuyên trèo tường trốn học, học kỳ trước còn đánh nhau với đàn anh lớp 11 đến nỗi phải nhập viện, bị đình chỉ hai tuần, tổng cộng gọi phụ huynh đến trường sáu lần... thì cũng chẳng có vấn đề gì khác.
Đỗ Kiệt với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/11, mỗi lần nghe giáo vụ mở đầu câu chuyện bằng "Cái thằng Nhạc Hoặc trong lớp thầy ấy..." là y như rằng thầy cảm giác mình sắp độ kiếp.
Đương nhiên thầy đã không chỉ một lần làm công tác tư tưởng với cậu. Gọi riêng cậu đến phòng giáo vụ khuyên nhủ tận tình, ban đầu còn đặc biệt quan tâm chăm sóc cậu trong việc học.
Mà thái độ của Nhạc Hoặc lần nào cũng rất tốt.
Tốt đến mức không thể chê vào đâu được.
Thầy nói gì cậu cũng nghe răm rắp, còn nghiêm túc đáp lại: "Em biết rồi thầy ạ, sau này em sẽ chăm học."
Nhưng về lớp rồi, cậu vẫn y như cũ, trốn học buổi tối như cơm bữa, thi cử lúc nào cũng đội sổ.
Lần cuối cùng thầy Đỗ Kiệt không nản chí tìm cậu nói chuyện là sau vụ đánh nhau với đàn anh lớp 11 - giờ đã lên lớp 12 - học kỳ trước. Thầy gọi cậu đến phòng giáo vụ và nói:
"Nhạc Hoặc à, tuy em không thích học hành gì cho lắm, nhưng thầy biết em không phải người vô cớ gây sự với người khác, nếu không quan hệ với các bạn trong lớp cũng đâu được tốt như vậy."
"Thầy muốn biết, tại sao em lại đánh nhau với bạn Đàm Thần lớp 11/9, em có thể nói cho thầy biết không? Nếu em thực sự không sai, thầy sẽ lập tức phản ánh với nhà trường, không để em bị đình chỉ học, quyết định kỷ luật cũng phải thu hồi."
Đó là lần đầu tiên Nhạc Hoặc không còn vẻ mặt như mọi khi - vẻ mặt giả vờ chăm chú lắng nghe lời thầy nói nhưng chẳng nghe lọt tai câu nào.
Lúc đó thông báo kỷ luật của nhà trường đã được ban hành, nhưng thầy Đỗ Kiệt vẫn tin rằng cậu không phải người vô cớ gây sự. Nhạc Hoặc với gương mặt còn đầy vết bầm tím sau trận đánh nhau, nghe xong liền cúi đầu, hồi lâu mới nói:
"Thưa thầy, em thực sự không phải là người có tư chất học hành, mẹ em còn quản không được em, sau này thầy cũng đừng quản em nữa. Em cảm ơn thầy."
Nói xong, cậu cúi người chào thầy rồi xoay người bước đi.
Vì vẻ ngoài của Nhạc Hoặc khá lạnh lùng, có phần xa cách, nên cậu luôn ngồi một mình, ngủ ký túc xá cũng ở phòng đơn.
Chưa từng có ai dám "sánh vai kề cặp" với Nhạc Hoặc - người mà cả trường đều gọi là "anh Hoặc" cả.
Đỗ Kiệt lần đầu tiên chứng kiến có người chủ động xin ngồi cùng bàn với Nhạc Hoặc, đặc biệt là một học sinh mới chuyển đến.