"Đẹp trai thế này mà không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày trèo tường đi chơi. Lớp 11 rồi đừng chơi bời nữa!"
Nhạc Hoặc không hiểu học hành với gương mặt có liên quan gì với nhau, có khi kiếp trước chúng là người yêu của nhau.
"Vâng." Nhạc Hoặc chẳng thèm để tâm, chỉ hời hợt đáp lời: "Chú ơi, tối đến giờ thì ngủ sớm đi, đừng có cầm đèn pin đi dạo dưới chân tường hoài."
"Này!" Bác bảo vệ cười toe toét, vẻ tự hào hiện rõ, "Nếu tôi không đi tuần thì làm sao bắt được cậu ba lần?"
Nhạc Hoặc đã bước qua cổng trường, chỉ giơ tay vẫy vẫy với bác bảo vệ.
Trong lòng thầm nghĩ, học kỳ trước cậu trèo tường hơn ba mươi lần, bác chỉ bắt được có ba lần. Học kỳ này, cậu sẽ không để bácông bắt được lần nào.
Hải Thành là trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Do thời cấp hai bị Lâm Thị Phi quản thúc quá nhiều, Nhạc Hoặc may mắn thi đậu với số điểm sát nút.
Trong số hai nghìn tân sinh viên lớp 10 năm đó, cậu nằm trong top 50 người cuối cùng.
Một năm trôi qua, cậu vinh dự đạt thành tích bét bảng toàn trường.
Nếu phải thi lại lần nữa, đừng nói đến trường trọng điểm, ngay cả việc được học cấp ba cũng là điều không tưởng.
Hồi lớp 10, Nhạc Hoặc từng đánh nhau với một anh khóa trên lớp 11, đánh người ta vào viện, bị nhà trường nghiêm túc thông báo phê bình.
Từ trận đánh ấy, cậu một bước thành danh, cái mác bá chủ trường học vẫn còn vang dội đến tận bây giờ.
Đến mức trong lớp chẳng ai dám ngồi cùng bàn với Nhạc Hoặc, trong ký túc xá cũng chẳng ai dám ở cùng phòng với cậu.
Dù sao bá chủ trường học tính tình không tốt, vạn nhất vô cớ bị ăn đòn thì biết làm sao?
Phòng ký túc xá bốn người với điều kiện sinh hoạt khá tốt. Hai giường tầng được đặt ở cùng một bên, phía bên kia là bàn ghế học tập với bốn vị trí.
Nhưng vì chẳng ai dám ở chung phòng với Nhạc Hoặc, nên cậu vẫn như mọi khi, tùy ý chọn một giường tầng dưới gần ban công.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt nhập học. Buổi chiều phải vào lớp để cô giáo phát sách mới và phổ biến một số quy định đầu năm học, rồi tối còn có tự học.
Sau khi thu xếp đồ đạc sơ qua và ăn vội bữa trưa, Nhạc Hoặc vào lớp sớm hai mươi phút.
"Hoặc ca!" Tiêu Dương ngồi phía trước Nhạc Hoặc vừa thấy cậu liền vội vẫy tay, chạy lại ôm lấy cổ cậu, "Ôi cuối cùng cậu cũng đến, tớ nhớ cậu muốn chết! Hai tháng không gặp sao cậu lại đẹp trai hơn thế?"
Vừa nói vừa định đưa tay sờ mặt cậu, nhưng lập tức bị Nhạc Hoặc tát một cái.
Nói cũng lạ, tuy chẳng ai dám ngồi cùng bàn hay ở cùng phòng với Nhạc Hoặc, nhưng quan hệ của cậu trong lớp vẫn khá tốt, không phải dạng không ai dám nói chuyện.
Có lẽ là nhờ gương mặt đó.
"Cậu xấu hơn rồi đấy." Nhạc Hoặc gạt tay Tiêu Dương ra, đi về phía cuối lớp, chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tiêu Dương làm bộ ôm ngực: "Á... tim tớ đau quá!"
Bạch Kiều, bạn cùng bàn của Tiêu Dương cười ha hả: "Thôi đi, cậu nhớ Hoặc ca thật à? Cậu chỉ nhớ vị trí bét lớp của cậu ấy thôi. Để cậu với tư cách đứng áp chót có thể về khoe với mẹ là không phải đội sổ."
Tiêu Dương tủm tỉm: "Chuẩn luôn."
Nhạc Hoặc khẽ khịt mũi, định cho hắn một trận nhưng nghĩ lại thôi, tha cho hắn lần này.
"Nhưng Hoặc ca này, kiểu tóc của cậu trông cũng ngầu phết đấy." Tiêu Dương vừa xoa cằm vừa ngắm nghía... gương mặt của Nhạc Hoặc.
Tóc cậu dài ra khá nhiều, nhìn là biết hai tháng hè không ghé tiệm cắt tóc lần nào, phần đuôi tóc sau gáy có thể buộc lên được, trông như kiểu đuôi sói cố tình để.
Tóc mái cũng dài che một phần lông mày và mắt. Nhưng lạ thay, khuôn mặt vốn luôn toát ra vẻ hung hăng của cậu khi được che đi một chút lại trở nên dịu dàng hơn, càng thêm phần thu hút.
"Cố tình để à?" Tiêu Dương ngưỡng mộ nói, "Đẹp đấy."
"Không rảnh đâu," Nhạc Hoặc vừa dọn bàn vừa nói, "Buổi tự học tối nay đi cắt."
"..." Bạch Kiều bám vào mặt bàn kinh ngạc, "Không phải chứ, ngày đầu năm học đã định trốn tự học?!"
Nhạc Hoặc ngước mắt lên, ngạc nhiên: "Ngày đầu với ngày thứ mười có gì khác nhau à?"
Bạch Kiều/Tiêu Dương: "..."
Đúng là học bá chẳng sợ trời sợ đất gì, quá ngầu luôn.
Chiều hôm đó, giáo viên chủ nhiệm quả nhiên cho học sinh nhận sách mới và dành cả tiết để phổ biến những điều cần chú ý trong năm học mới.
Vào giờ này phòng giáo vụ sẽ có giám thị đi kiểm tra, để tránh bị trừ điểm khiến giáo viên chủ nhiệm bị trừ lương, Nhạc Hoặc đành ngoan ngoãn ngồi cả buổi chiều.
Và chơi game suốt buổi chiều.
Trường Trung học Hải Thành không kiểm tra học sinh trong giờ tự học buổi tối vì có cả học sinh ngoại trú, chỉ tiết đầu tiên giáo viên chủ nhiệm sẽ ghé qua một vòng, sau đó là tự học.
Là học sinh trường trọng điểm cấp thành phố, thầy cô tin tưởng học sinh có ý thức tự giác này.
Nên Nhạc Hoặc trốn học không hề có áp lực tâm lý.