Được nhìn thấy lại gương mặt cậu, hắn cũng lại mỉm cười, nói: "Vào ngày cuối cùng trước khi yêu cầu kết bạn hết hạn."
Nhạc Hoặc: "Ba ngày?"
Lâm Thị Phi: "Bảy ngày."
Nhạc Hoặc: "..."
Chỉ có bảy ngày thôi, sao cậu không nhìn thêm một lần nữa chứ.
Cậu lẩm bẩm điều gì đó, chắc là đang chửi hắn là đồ chó, cậu cúi đầu mở Alipay đã không dùng cả năm, định chuyển trả lại 400.000 tệ cho hắn.
Nhưng rồi phát hiện...
Hắn lại xóa cậu mất rồi.
Nhạc Hoặc: "?"
"Lâm Thị Phi!" Cậu thoát khỏi Alipay, tức giận nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hắn lập tức ngồi thẳng người dậy, ra vẻ nghịch điện thoại, mái tóc dài rủ xuống bên má: "Xin lỗi Tinh Tinh, vừa rồi tôi vô ý, không cẩn thận xóa mất cậu rồi. Thật sự là vô ý đấy."
"Để sau này tôi kết bạn lại nhé."
Hắn ngẩng đầu mỉm cười với cậu, đôi mắt sâu thẳm khẽ cong lên, hàng mi dài và dày, là kiểu đường nét sắc sảo đặc trưng của người lai. Quả thật, hắn có một phần tư dòng máu lai.
Vẻ mặt hắn rất ngoan, hoàn toàn không còn vẻ cứng rắn khi vừa nãy bảo Trần Đàm Viên "cút đi".
"Tôi không thiếu tiền." Giọng cậu có phần cứng nhắc.
Lâm Thị Phi: "Tôi đương nhiên biết, tôi chỉ muốn cho cậu thôi."
Nói xong không biết nghĩ đến điều gì, hắn bỗng bật cười, dịu dàng nói: "Tối nay cậu là ngân hàng Tinh Tinh, tôi gửi tiền ở chỗ cậu trước. Giúp tôi giữ hộ nhé."
Nhạc Hoặc suýt bật cười vì câu ngân hàng Tinh Tinh, cố gắng giả vờ bực bội không thèm để ý đến hắn.
Cậu tiện tay ném điện thoại lên bàn, mặc kệ hắn ra sao thì ra.
Lâm Thị Phi đành phải nhìn trần nhà qua màn hình, cảm thấy cô đơn khó nhịn, liền gọi: "Tinh Tinh, Darling, cậu ăn tối chưa?"
Nhạc Hoặc không thèm để ý đến hắn, Lâm Thị Phi đã biết cậu chưa ăn, liền nói: "Khuya rồi ăn gì nhẹ nhàng thôi. Tôi đã đặt mì trường thọ cho cậu rồi, một lát nữa sẽ giao tới, hôm nay sinh nhật cậu, phải ăn một chút."
Nhạc Hoặc cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm chật hẹp để tắm rửa, mặc kệ Lâm Thị Phi lải nhải một mình.
Chừng mười phút sau cậu đi ra thì nghe thấy Lâm Thị Phi vẫn đang nói một mình không chút ngại ngùng: "Tinh Tinh, dạo này học hành thế nào?"
Nhạc Hoặc: "..."
Đích đến của người khác là thi công chức, thi cao học, học mãi đến già sống đến già.
Còn đích đến của cậu là ngủ trong lớp, ra ngoài chơi, thi được hạng bét toàn trường, qua một ngày là bớt được một ngày.
Lại còn bị quản lý suốt ngày. Thật phiền.
Tóc Nhạc Hoặc vừa lau được nửa khô, đuôi tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cậu bước tới không nói hai lời liền cúp luôn cuộc gọi video, ngay cả câu chúc ngủ ngon cũng không thèm nói.
Bên kia Lâm Thị Phi vừa thoáng thấy gương mặt Nhạc Hoặc còn đọng những giọt nước bên má, mắt vừa sáng lên thì cuộc gọi video đã bị ngắt.
Hắn có chút ủy khuất, lẩm bẩm "sao lại cúp máy của tôi", tay đồng thời bấm gọi lại.
Màn hình chặn cuộc gọi lập tức hiện ra.
【Đối phương chưa thêm bạn, không thể gọi video】
Lâm Thị Phi nhíu mày, có chút không dám tin, thử gửi tin nhắn.
Lâm Thị Phi: 【Tinh Tinh?】
【Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối】
"..."
Gương mặt Lâm Thị Phi trở nên lạnh lẽo, ngón tay khẽ chạm vào màn hình, trong đôi mắt phủ một tầng u ám.
Tinh Tinh đã chặn hắn.
Vì tên Trần Đàm Viên kia sao?
Ngày hôm sau, mùng một tháng chín, tất cả học sinh đều quay lại trường.
Ba ngày từ hai mươi chín đến ba mươi mốt tháng tám trường đã mở cửa, cho phép học sinh chuyển đồ đạc ký túc vào ký túc xá đã được phân.
Mùng một tháng chín là ngày cuối cùng để quay lại trường.
Nhạc Hoặc thích đến ngày cuối.
Mặc dù thường xuyên thi hạng nhất toàn trường, nhưng Nhạc Hoặc vẫn khá tuân thủ nội quy trường. Ngoại trừ thỉnh thoảng trốn học, không bao giờ học tự học buổi tối, tính khí không tốt, thích đánh nhau, chuyện gì có thể giải quyết bằng nắm đấm thì không cần dùng đến mồm mép, vừa là học sinh cá biệt vừa là bá chủ trường học, những cái khác đều khá tốt.
Cậu mặc đồng phục xanh trắng của trường, kéo một chiếc vali, dáng người thẳng tắp ung dung bước vào cổng trường.
Vẻ mặt lạnh nhạt, cảm giác như giây sau có thể đánh nhau với người ta.
Nhưng những người quen biết cậu đều biết, bá chủ trường học vẫn luôn như vậy, nhìn là biết không dễ gây sự.
Bộ đồng phục trên người cậu mặc như thể một bộ trang phục cao cấp, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo.
Quần đồng phục cỡ lớn nhất trên đôi chân cậu vẫn có vẻ thiếu vải, để lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng lạnh, xương cổ tay nhô ra, theo động tác bước đi hiện rõ gân mạch.
"Ê? Tôi nhớ cậu, học kỳ trước cậu bị bắt quả tang trèo tường ba lần!" Bác bảo vệ trong phòng gác đang gặm hạt dưa nhìn học sinh đi đi lại lại vào ngày báo danh cuối cùng, vừa thấy gương mặt ấn tượng nhất của Nhạc Hoặc, liền thôi không gặm hạt dưa nữa, nói qua cửa sổ: "Học kỳ này đừng có trèo tường nữa nhé!"