Trần tiên sinh…
Là một người đàn ông.
"Niên Niên," Trần Đàm Viên không còn nụ cười như lúc mới đến, nghiêm giọng nói, "sau khi đi khỏi tôi đã suy nghĩ kỹ, dì Thẩm nhờ tôi đưa cậu về nhà, nếu tôi không đưa cậu về thì chắc chắn dì ấy sẽ buồn lắm, nên là..."
"Đừng lấy mẹ tôi ra áp đặt," Nhạc Hoặc cau mày, cứng rắn đáp, "là tôi tự không muốn về, bà ấy có trách thì cũng chỉ trách tôi thôi, không liên quan gì đến anh."
"Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy áy náy," Trần Đàm Viên nói, "hơn nữa cậu... dường như đang có vấn đề về tình cảm. Nếu khi về dì Thẩm có hỏi, tôi phải trả lời thật sao?"
Nhạc Hoặc không hiểu: "Tình cảm của tôi có vấn đề gì?"
Lâm Thị Phi bị giam cầm trong màn hình, sắc mặt lạnh nhạt, bất cần đưa tay vuốt mái tóc dài, ánh mắt rõ ràng đã mất đi ấm áp.
Kẻ làm ngôi sao nhỏ của hắn không vui, gã đàn ông này là một trong số đó.
Trần Đàm Viên ngập ngừng: "Cậu đang yêu sớm."
Nhạc Hoặc cau chặt đôi mày: "Anh chưa xác nhận gì mà đã quy chụp tôi yêu sớm, còn nói sẽ kể thật với mẹ tôi?"
Trần Đàm Viên nhìn chằm chằm vào gương mặt kiều diễm nhưng đầy tính công kích của Nhạc Hoặc, lợi dụng thân phận và tuổi tác để tạo áp lực trong giọng nói, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sắp khai giảng rồi phải không? Niên Niên à, lúc này đừng cãi lời dì Thẩm nữa, dì ấy buồn là sẽ khóc đấy, rồi lại bắt cậu đi làm thêm để dành tiền học phí... nhưng tôi có thể cho cậu."
"Không cần." Nhạc Hoặc lạnh lùng đáp.
"Cậu..."
【Alipay đã nhận được 200.000 tệ】
Giọng nói máy móc đột ngột vang lên trong bầu không khí ngột ngạt, lập tức phá tan đi phần lớn sự căng thẳng.
Trần Đàm Viên lập tức im bặt.
Nhạc Hoặc giật mình, theo phản xạ liếc nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên tay nắm cửa.
Lâm Thị Phi làm ra vẻ vô tình lẩm bẩm, chỉ để cho Nhạc Hoặc trong phòng nghe thấy: "Sao chuyển khoản một lần chỉ được có 200.000 tệ thôi nhỉ?"
Hắn đảm bảo sẽ không phát ra tiếng động, chỉ để âm lượng đủ để Nhạc Hoặc chú ý, rồi dịu dàng dụ dỗ bằng giọng thì thầm:
"Bé ngoan, đóng cửa đi, để hắn cút đi được không?"
Đây không phải là lần đầu tiên hắn chuyển khoản cho cậu.
Trong suốt hai năm quen biết, cứ mỗi dịp lễ dù lớn hay nhỏ, hắn đều gửi lì xì cho cậu.
Số tiền không lớn, cậu cũng chẳng khách sáo mà không nhận, bởi vì cậu cũng thường gửi lại cho hắn.
Nhưng như việc chuyển khoản trực tiếp 200.000 tệ thế này, hôm nay là lần thứ hai.
Lần đầu tiên là vào kỳ nghỉ hè năm cuối cấp hai khi hắn phải ra nước ngoài. Bà ngoại của hắn gặp tai nạn xe, tình trạng nguy kịch, phải vào phòng ICU cấp cứu hai lần, lá lách suýt phải cắt bỏ, vẫn luôn trong tình trạng hôn mê.
Từ nhỏ hắn đã được bà ngoại nuôi dưỡng, tình cảm sâu đậm, bà ngoại cũng rất muốn gặp hắn.
Trước khi lên máy bay, hắn liên tục nói với cậu: "Tinh Tinh à, sau này mỗi ngày cậu gọi video cho tôi nhé? Tôi muốn được nhìn thấy cậu hàng ngày. Cậu phải kể cho tôi biết cậu có ăn uống đầy đủ không, ngủ nghỉ tốt không, học hành thế nào... Năm nay vất vả lắm Tinh Tinh mới thông minh thi đỗ vào trường trọng điểm, nhất định không được để điểm số tụt xuống nữa, cậu phải nhớ tôi đấy."
Ban đầu cậu còn hơi không nỡ, nhưng nghe hắn nói nhiều thế lại thấy Lâm Thị Phi lắm lời quá, sắp đi nước ngoài rồi mà vẫn còn quản mình, nên vội vàng đuổi hắn đi.
Ngày hôm đó, không thông qua sự đồng ý của cậu, hắn trực tiếp chuyển khoản 200.000 tệ qua Alipay.
Hắn còn nói: "Tôi đem tất cả số tiền hiện có trên người cho cậu đây, cậu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Nghe thấy số tiền chuyển khoản, cậu đờ người ra, nỗi không nỡ và cảm xúc thương xuân tiếc thu hoàn toàn biến mất, sợ hãi vội vàng mở Alipay định chuyển lại cho hắn, rồi xóa luôn Alipay của hắn đi... không để hắn làm bừa nữa.
Cuối cùng cậu cũng không trả lại được 200.000 tệ, bởi vì hắn đã kịp xóa cậu trước!
Vì nhận được một khoản tiền lớn như vậy, Nhạc Hoặc 16 tuổi lúc đó tay chân lạnh toát, cậu cứng đờ người tìm số điện thoại của hắn để nhập vào và gửi yêu cầu kết bạn trên Alipay.
Hắn vẫn không chấp nhận.
Số tiền 200.000 tệ đó đến giờ vẫn còn trong Yu"ebao của tài khoản cậu, một đồng cũng không dám động vào.
Rồi tên chó Lâm Thị Phi này, không biết từ khi nào lại đồng ý kết bạn với cậu!
Vì cậu quá nghèo, số tiền trong Alipay lại quá lớn, sợ mình không để ý mà tiêu mất một phần, nên cậu và số tiền đó tách biệt rõ ràng, hoặc là dùng WeChat Pay, hoặc là tiền mặt. Cả năm nay chưa từng mở Alipay, nên cậu hoàn toàn không biết hắn lại xuất hiện trong danh sách bạn bè của mình.
"Cậu điên rồi à?" Sau khi đuổi thẳng Trần Đàm Viễn ra ngoài và đóng cửa lại, cậu nhìn điện thoại, chất vấn, "Cậu đồng ý kết bạn từ khi nào vậy?"