Hối Hận Thì Sao? Tôi Đã Không Cần Nữa Rồi!

Chương 12

Phải chăng là vì bị gương mặt của Nhạc Hoặc đánh lừa? Nghĩ rằng cậu ta không đáng sợ?

Để phòng ngừa mọi chuyện, Đỗ Kiệt lại hỏi lần nữa: "Em thật sự muốn ngồi đó sao?"

"Vâng." Lâm Thị Phi kiên quyết đáp, sau đó lịch sự cảm ơn thầy rồi bước xuống bục giảng, thẳng tiến về phía cuối lớp.

Không biết có phải nghe nhầm không, Đỗ Kiệt tưởng như nghe thấy hắn nói:

"Không sao đâu ạ, cậu ấy để em quản."

Nhưng nhìn bóng lưng Lâm Thị Phi, thầy lại cảm thấy chắc là hắn không nói gì. Thầy chỉ nghĩ đến việc học sinh này đã nộp đơn xin chuyển đến trường Trung học Hải Thành từ tuần trước khi chưa khai giảng, và cũng đã tham gia kỳ thi đầu vào theo quy định.

Khi có kết quả, so với điểm cuối kỳ của toàn bộ học sinh khối 10 học kỳ trước, hắn đứng đầu toàn trường.

Trường Trung học Hải Thành mỗi khối đều có hai lớp chọn, là đối tượng trọng điểm được nhà trường bồi dưỡng, trong đó khối 12 còn là trọng điểm trong trọng điểm.

Mỗi năm thi đại học, tỷ lệ đỗ của hai lớp này lên đến 91.8%.

Trong đó một nửa đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Không phải không có lý do mà Trung học Hải Thành được gọi là trường trọng điểm thành phố.

Thấy thành tích của Lâm Thị Phi, các giáo viên chủ nhiệm hai lớp chọn khối 11 tranh nhau điên cuồng, thậm chí hai giáo viên chủ nhiệm khối 12 cũng chen vào góp vui, nói rằng ngay bây giờ có thể giữ chỗ cho Lâm Thị Phi trong lớp họ.

Hôm đó phòng giáo viên thực sự là một màn "máu lửa", vô cùng náo nhiệt.

Là giáo viên của lớp thường trong trường trọng điểm, hơn nữa còn là lớp cuối cùng trong các lớp ban Tự nhiên - lớp 11/11, Đỗ Kiệt chưa từng nghĩ lớp mình có thể đón được một học sinh đứng đầu toàn trường, chỉ vui vẻ đứng nhìn họ tranh cãi.

Rồi phước lành từ trên trời rơi xuống, Lâm Thị Phi chỉ định vào lớp 11/11!

Hôm đó Đỗ Kiệt vui đến mức ăn thêm ba bát cơm, tối đến no quá ngủ không được, phải đi dạo cả tiếng đồng hồ bụng mới hết đau.

...

Lâm Thị Phi để tóc xõa, rối tự nhiên một cách bất cần.

Có vẻ như hắn đến đây khá vội vã, không mặc đồng phục xanh trắng của trường - chắc là chưa nhận được. Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần dài đen, toát lên vẻ phong thái tự nhiên khi bước về phía Nhạc Hoặc.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt toàn lớp không tự chủ được mà dõi theo bước chân hắn, đồng thời thầm hít một hơi lạnh.

Nhạc Hoặc là bá chủ học đường, có người muốn chia sẻ chỗ ngồi với cậu, liệu cậu có chịu nổi không? Cậu có động thủ đánh người không?

Ngay khi mọi người đang trong đầu phác họa ra cảnh tượng đánh nhau thì họ phát hiện ra Nhạc Hoặc - kẻ vốn độc chiếm cả bàn, ngồi ở phía gần lối đi - bỗng lặng lẽ nửa đứng dậy, không một tiếng động dời sang chỗ ngồi sát tường.

Không chỉ vậy, cậu còn quay mặt vào tường, như đang bị phạt đứng.

Cả lớp: "???"

Tiêu Dương vặn cổ gần như 180 độ, khó tin thì thầm:

"Hóa ra anh Hoặc cũng là người phàm tục, thấy người đẹp là không đi nổi, còn cho ngồi cùng bàn?"

Bạch Kiều cũng ngồi bàn trước Nhạc Hoặc nên ở rất gần hiện trường, nghe vậy liền nhìn chằm chằm vào gáy Nhạc Hoặc và Lâm Thị Phi đang kéo ghế ngồi xuống, thầm chửi: "Đẹp cái con khỉ, đây là đẹp thôi sao?"

Nhạc Hoặc nghe thấy họ xì xầm liền nhắm mắt lại, ném một cái liếc sắc lẹm, lạnh giọng: "Còn lải nhải không?"

Giọng cậu không to không nhỏ, vừa đủ cho tất cả mọi người có mặt nghe thấy.

Ánh mắt cả lớp lập tức thu về lãnh địa của mình, không dám nhìn trộm nữa.

Mười phút sau, các bạn trong lớp có lẽ đã tiêu hóa được sự việc học sinh mới đến, ai làm việc nấy.

Nhạc Hoặc vẫn quay mặt vào tường, cảm thấy mười phút này trôi qua vô cùng khó khăn và bồn chồn.

... Sao Lâm Thị Phi vẫn chưa nói gì.

Cuối cùng, Nhạc Hoặc vẫn không thể trốn thoát được tiết tự học buổi tối thứ hai.

Lâm Thị Phi ngồi ngay bên cạnh, lại còn chiếm vị trí ngoài cùng sát lối đi. Cứ mỗi lần cậu muốn ra ngoài dù chỉ để đi vệ sinh cũng đều bị hắn hỏi đi đâu.

Nếu không trả lời, hắn sẽ xoay hẳn người về phía cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm, chặn không cho cậu ra ngoài.

"Đi đâu thế?" Một chân của Lâm Thị Phi chính xác chặn ngang ghế của Nhạc Hoặc, chân dài đến nỗi gót giày chạm thẳng vào tường.

Nếu Nhạc Hoặc muốn ra ngoài thì phải nhấc chân bước qua.

Mười phút giữa giờ, các bạn học đã rảnh rỗi, có thể thoải mái vui đùa, nhưng không khí lớp học vốn ồn ào nay lại im ắng lạ thường. Không cần nghĩ cũng biết mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về đâu.

Nhạc Hoặc chịu đựng những ánh nhìn mập mờ của cả lớp, da đầu tê dại, cảm giác như mình là chú gấu trúc đang bị vây xem trong sở thú, đành phải ngồi xuống.

Tiêu Dương kéo tay áo Bạch Kiều, rút ra kết luận như vừa phát hiện bí mật động trời: "Hai người họ quen nhau từ trước!"

Bạch Kiều cũng thì thầm đáp lại: "Em cũng thấy vậy."