Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Là Mỹ Nhân Tâm Cơ

Thế giới 1: Tiểu hầu gia kiệt ngạo khó thuần - Chương 4

"Ngươi sao có thể giống bọn họ! Ngươi về Trương phủ, sau này ngươi chính là người của Trương phủ. Ngươi khác hẳn những kẻ lưu dân chỉ biết ngửa tay xin triều đình bố thí."

Bảo Phiến chỉ nói muốn đến lều cháo xem sao. Trương Thượng trong lòng không muốn, nhưng bị Bảo Phiến nhìn chằm chằm một hồi, đành gật đầu đồng ý.

Bảo Phiến liếc mắt liền thấy Mục Nam Tinh. Hắn hôm nay mặc thường phục, dùng dải lụa kim sắc buộc tóc cao, trông như một công tử bột chẳng biết sự đời. Hắn dáng người cao lớn, ánh mắt lướt qua đám người ở lều cháo. Bảo Phiến thấy rõ ràng, trong ánh mắt kia không hề gợn sóng, tĩnh lặng như mặt hồ.

Đến khi Mục Nam Tinh rời đi, Bảo Phiến mới quay sang Trương Thượng.

"Chúng ta đi thôi."

Trương Thượng phái tùy tùng về Trương phủ, dặn dò mua sắm đồ dùng cho Bảo Phiến. Đồ dùng của nữ nhi phải chuẩn bị đầy đủ, xuân hạ thu đông, bốn mùa đều phải có. Nếu tùy tùng không hiểu châu báu trang sức, hoa cỏ cây cối, thì phải hỏi ý kiến nữ chủ nhân Trương phủ, tức mẫu thân của Trương Thượng.

Tùy tùng vội vàng gật đầu. Trương Thượng coi trọng Bảo Phiến như vậy, hắn dĩ nhiên không dám qua loa. Lúc sắp đi, Trương Thượng kéo tùy tùng lại, ghé tai dặn dò.

"An bài chỗ ở, phải gần nơi ta ở."

"Việc này... Phu nhân bên kia..."

Thấy Trương Thượng làm bộ muốn nổi giận, tùy tùng vội vàng cam đoan, nhất định sẽ làm được.

Trương Thượng chu đáo như vậy, Bảo Phiến lại chẳng hề để tâm. Dù hôm nay hắn chuẩn bị những gì thì cũng chỉ là phù du, bởi vì nàng nhất định sẽ không đến Trương phủ.

Sau khi tùy tùng rời đi, chỉ còn lại Bảo Phiến và Trương Thượng. Trương Thượng không gọi xe ngựa, bỏ xe đi bộ. Đi đường một lát là tới, một khi đến Trương phủ, hắn và Bảo Phiến gặp mặt sẽ khó khăn hơn nhiều. Chi bằng nhân lúc về phủ, tranh thủ ở bên Bảo Phiến một phen.

Trương Thượng lặng lẽ xích lại gần Bảo Phiến. Bộ áo vải thô này thật thô ráp, không chỉ không vừa người, rộng thùng thình, mà chất liệu cũng không tốt. Bảo Phiến mới mặc không lâu mà da nàng đã bị mài xước đỏ. Trương Thượng hơi nghiêng đầu, liền thấy trên làn da trắng như ngọc của Bảo Phiến có những vệt đỏ chướng mắt.

"Quả là chất liệu rẻ tiền, chỉ xứng cho kẻ hạ tiện mặc. Ngươi như vậy, sao có thể mặc loại quần áo này. Có đau không?"

"Không."

Thấy Bảo Phiến nhíu mày, Trương Thượng nào có tin lời nàng. Hắn lập tức nắm lấy tay Bảo Phiến, muốn đến tiệm quần áo mua một bộ xiêm y, nhất định phải chọn bộ tốt nhất. Vừa nắm lấy tay Bảo Phiến, tim Trương Thượng liền như ngâm trong nước đường, vừa mềm vừa ngọt.

"Trương công tử tự trọng!"

Bảo Phiến lạnh giọng quát. Chỉ là giọng nàng vốn mềm mại, khiến lời nói ra dù khó nghe đến đâu cũng hóa thành mật ngọt. Người nghe chỉ nghe thấy ngọt ngào, chẳng nhận ra ý tứ bên trong.

Giằng co một hồi, bộ quần áo rộng thùng thình liền để lộ một mảng da thịt trắng nõn. Bảo Phiến xấu hổ, mặt đỏ bừng vội kéo áo che lại. Trương Thượng lại ngây người tại chỗ, đôi mắt si ngốc nhìn Bảo Phiến. Bảo Phiến chưa kịp xoay người, Trương Thượng đã ôm chặt nàng vào lòng, dùng sức đến mức Bảo Phiến cảm thấy xương cốt mình sắp gãy.

Hương thơm tràn ngập, Trương Thượng càng thêm tâm viên ý mãn. Hắn hít hà hương thơm trên người Bảo Phiến, miệng lảm nhảm những lời mê sảng.

"Bảo Phiến muội muội, muội gả cho ta đi. Muội xinh đẹp như vậy, ở ngoài sẽ bị người khác ức hϊếp đó. Chi bằng gả cho ta, ở Trương phủ, sau này mọi thứ trong phủ đều là của muội. Cha ta nói rồi, Trương phủ nhất định sẽ là của ta. Sau đó sẽ là của hai ta. Hai ta thành thân, làm một đôi uyên ương quấn quýt, chẳng phải sung sướиɠ sao!"

Trương Thượng tự nhận diện mạo không tệ. Cha hắn thường mắng hắn, trừ cái mặt còn coi được, còn lại chẳng ra gì. Trương Thượng lại thấy không phải, hắn còn có Trương gia sau lưng mà. Bảo Phiến gả cho hắn, về sau chỉ có hưởng phúc.

Nhưng Bảo Phiến không muốn. Nàng giằng ra khỏi tay Trương Thượng. Nhưng hắn đã chìm đắm trong hương phấn, còn muốn tiến thêm một bước, ngón tay vươn tới dải vải thô buộc áo của Bảo Phiến.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên.

Bàn tay Trương Thượng vừa định cởi xiêm y Bảo Phiến, bỗng vặn vẹo một cách kỳ dị, mềm nhũn rũ xuống. Hắn vội dùng tay còn lại chạm vào, vừa đυ.ng vào liền thấy đau đớn dị thường. Hắn nghiến răng chịu đau, căm hận nhìn kẻ đã làm hắn bị thương.

Bảo Phiến đã thoát khỏi vòng tay Trương Thượng, chạy vào lòng Mục Nam Tinh. Mục Nam Tinh nhíu mày, định đẩy nàng ra. Hắn chỉ là không thể làm ngơ trước cảnh kẻ mạnh ức hϊếp kẻ yếu, chứ không hề có lòng thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng đập vào mắt hắn lại là một mảng da thịt trắng như tuyết, lấm tấm những vết đỏ. Vải áo quanh đó đã rách nát tả tơi. Mục Nam Tinh không biết Trương Thượng đã làm gì Bảo Phiến, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng, hắn liền trút hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Thượng.

Trong lòng ngực, cô nương rụt rè ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, ánh mắt van nài. Nàng chưa nói một lời, nhưng Mục Nam Tinh đã hiểu ý.

Nàng đang cầu cứu.

Mục Nam Tinh không đến một mình, hắn còn dẫn theo một đội binh lính. Nếu lúc này hắn đẩy nàng ra, dáng vẻ này của nàng sẽ bị mọi người thấy rõ. Đến lúc đó danh dự của nàng sẽ tan tành. Đáng tiếc, Mục Nam Tinh không phải người sẽ để ý đến tâm tư của người khác. Hắn chỉ nghĩ cứu người, còn sau đó sống chết ra sao, hắn không quản được.

Hắn định đẩy Bảo Phiến cho một tên lính gần đó.

Nhưng Bảo Phiến lại cúi đầu, cắn mạnh vào ngực Mục Nam Tinh. Cơn đau này chẳng đáng là gì với Mục Nam Tinh. Nhưng bị một cô nương cắn, lại còn là một cô nương hắn vừa cứu, thì đúng là lần đầu. Chợt, Bảo Phiến ngẩng đầu, môi đỏ dính đầy máu từ ngực Mục Nam Tinh, lấm tấm như những vết đỏ trên người nàng.

Cuối cùng, Mục Nam Tinh từ bỏ ý định ném nàng cho người khác.

Mục Nam Tinh hai tay ôm chặt eo Bảo Phiến. Hắn hơi dùng sức, liền nhấc bổng nàng lên vai. Bảo Phiến chỉ kịp kêu lên một tiếng, đầu và chân nàng đã đổi vị trí. Cũng may nhờ Mục Nam Tinh vác nàng trên vai, người ngoài không thể thấy da thịt hở hang của nàng.