Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Là Mỹ Nhân Tâm Cơ

Thế giới 1: Tiểu hầu gia kiệt ngạo khó thuần - Chương 3

Mục Nam Tinh làm cứu tế sứ, vốn dĩ không cần phải đến tận nơi. Nhưng bảo hắn nằm ườn trên giường thì chịu không được. Thế là hắn thay đổi thường phục, đứng cách lều cháo không xa, lặng lẽ quan sát.

Trong Trương phủ, Trương đại nhân còn đang buồn phiền vì chuyện tối qua lấy lòng Mục Nam Tinh không thành, ngược lại bị hắn dùng trường kiếm dọa cho một trận. Ông đã mất hết mặt mũi trước đám thuộc hạ, nên lúc này mặt mày ủ dột.

Vừa nhìn thấy Trương Thượng không biết đi đâu lêu lổng, lén lút trở về nhà, Trương đại nhân liền càng thêm giận dữ. Ông tiện tay bưng chén trà, ném xuống chân Trương Thượng.

"Cha!"

Trương Thượng hoảng sợ.

"Ngươi còn nhớ ta là cha ngươi! Nhìn ngươi xem, cả ngày không làm được việc gì ra hồn, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt! Nhìn lại vị cứu tế sứ mới tới kia xem, tuổi còn nhỏ hơn ngươi vài tuổi, cái khí độ kia ngươi có sánh được không!"

Trên đường về phủ, Trương Thượng đã nghe được chuyện cha hắn muốn nịnh bợ cứu tế sứ không thành, còn bị làm nhục. Hắn nhất thời cũng không giận, trên mặt tươi cười, đỡ Trương đại nhân ngồi xuống ghế. Hai tay hắn xoa bóp vai cho cha, nịnh nọt:

"Người ta giỏi giang đến đâu, cũng đâu phải con của cha. Hắn có hiếu kính, thương xót cha đâu. Hơn nữa, hắn chẳng qua là số mệnh tốt, sinh ra đã cao quý. Nếu ta sinh ra ở kinh thành, khí độ có lẽ cũng chẳng kém hắn bao nhiêu!"

Trương Thượng ra sức hạ thấp vị cứu tế sứ mới tới, sắc mặt Trương đại nhân hòa hoãn đi nhiều. Trương Thượng nói, từng câu từng chữ đều đúng ý Trương đại nhân.

Ngoài miệng thì ông nói tôn kính, nhưng trong lòng ông vẫn không phục, thậm chí còn có vài phần oán trách. Xét về thâm niên, Mục Nam Tinh trước mặt ông chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con.

Trương đại nhân lại nhớ tới chuyện tối qua, ánh kiếm trắng lóa, khiến ông đến giờ vẫn còn bất an.

"Rốt cuộc hắn vẫn còn trẻ người non dạ, làm việc thiếu suy nghĩ."

Lời này không chỉ đích danh ai, vừa như đang nói Trương Thượng, lại như đang nói Mục Nam Tinh.

Trương Thượng vài ba câu dỗ dành cha hắn xong, quay đầu hỏi tên tùy tùng đang ra vẻ kính nể:

"Công tử nhà ngươi lợi hại không?"

Tùy tùng lập tức nịnh nọt đáp: "Lợi hại, lợi hại lắm ạ! Công tử không những không bị lão gia trách mắng, còn lấy được tiền từ trong phủ nữa! Tiểu nhân mấy đời cũng không nghĩ ra được cái tài ấy!"

Trương Thượng nghe hắn nịnh nọt thì cao hứng, lấy ra 2 thỏi bạc ném vào lòng hắn.

...

"... Ngươi muốn tìm Trương đại nhân?"

Trương Thượng nghe thấy tên cha mình, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Hắn thấy một tiểu thương, đang giơ ngón tay chỉ về phía hắn.

"Vị kia chính là con trai Trương đại nhân."

Cô nương đứng trước mặt tiểu thương nghe vậy, lại do dự không dám tiến lên. Trương Thượng bước tới, hùng hổ đứng chắn trước mặt nàng, khiến nàng run rẩy.

"Ngươi tìm cha ta?"

Giọng Trương Thượng như chuông lớn, mang theo trách cứ. Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nàng, giọng nói lập tức dịu đi:

"Ngươi tìm ông có chuyện gì?"

Nếu như vừa rồi giọng nói như đang thẩm vấn phạm nhân, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, thì giờ đây Trương Thượng hỏi chuyện vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Trong giọng nói của hắn thậm chí pha lẫn sự cẩn trọng, sợ dọa người trước mặt. Tên tùy tùng đi cùng Trương Thượng ra phủ đương nhiên biết rõ tính nết của Trương Thượng. Hắn vô pháp vô thiên, có bao giờ thấy hắn ôn nhu hòa khí nói chuyện với ai như vậy đâu.

Nhưng khi tùy tùng nhìn thấy khuôn mặt của cô nương kia, trong lòng liền nảy ra ý nghĩ "quả nhiên là vậy". Khuôn mặt trắng mịn như bạch ngọc hơi ửng hồng, đôi mắt mèo con chỉ dám nhìn xuống đất. Cô nương này dáng người yếu đuối, như đóa hoa đào mới nở độ xuân, nhỏ nhắn, mềm mại. Tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể làm nàng rơi khỏi cành.

Mỹ nhân như vậy, tự nhiên khiến người ta không dám lớn tiếng. Chỉ là y phục trên người nàng quá cũ kỹ. Một mỹ nhân như thế, sao có thể mặc áo vải thô. Đáng ra nàng phải dùng tơ lụa tốt nhất, châu báu đẹp nhất mới xứng.

Trương Thượng không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng hắn lúc này, chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim hắn. Thấy mỹ nhân không nói gì, hắn vội vàng bước nhanh hơn vài bước về phía trước.

Hành động này khiến Bảo Phiến giật mình. Đối diện với Trương Thượng, kẻ đã hủy hoại nàng trong giấc mộng, nàng chỉ có kinh hãi và sợ hãi. Nàng muốn lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng những tính toán trong lòng khiến nàng miễn cưỡng giữ vững bước chân, chỉ lùi lại hai bước theo hướng ngược lại với Trương Thượng.

"Ta tìm Trương đại nhân. Phụ thân ta là bạn tốt của Trương đại nhân, ta muốn cầu xin ngài ấy..."

Những lời tiếp theo dường như khó mở lời. Bảo Phiến tuy là con gái nhà buôn, nhưng cha mẹ rất mực sủng ái nàng. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu uất ức nào, ngay cả nam nhân bên ngoài cũng ít khi gặp mặt. Nào ngờ tai họa ập đến quá đột ngột, không cho Bảo Phiến cơ hội thích ứng. Nàng mất đi cha mẹ, giờ lại lưu lạc đến mức phải cầu xin người khác cho một cơ hội nương nhờ.

Nghĩ đến cha mẹ, vẻ uất ức trên mặt Bảo Phiến càng thêm rõ rệt. Nỗi khổ sở của nàng khiến Trương Thượng cảm thấy như chính mình đang trải qua. Trong lòng hắn liền nảy sinh ý muốn ôm nàng vào lòng, an ủi vỗ về. Hắn muốn hỏi rõ ai đã gây ra nỗi khổ này cho nàng, hắn nhất định phải tra tấn chúng một phen, cho chúng biết cái kết của việc ức hϊếp mỹ nhân.

Trương Thượng nói tên mình cho Bảo Phiến biết. Sau khi biết tên nàng, hắn lẩm bẩm tự nói.

"Bảo Phiến, Bảo Phiến, cái tên hay thật..."

Còn hay ở chỗ nào, Trương Thượng cũng không thể nói rõ.

Lúc này hắn mới có chút hối hận vì đã không chăm chỉ học hành. Nếu đọc thêm vài quyển thơ từ, có lẽ hắn đã có thể nói thêm vài câu. Chẳng hạn như khen ngợi cái tên Bảo Phiến này hay đến nhường nào, diệu kỳ ra sao.

Biết Bảo Phiến hiện giờ không có nơi nào để đi, Trương Thượng trong lòng càng thêm vui mừng. Mãi đến khi tùy tùng ra hiệu bằng ánh mắt, Trương Thượng mới chú ý đến vẻ u sầu giữa đôi mày nàng.

"Nếu bá phụ và cha ta là bạn tốt, chi bằng cứ ở lại nhà ta. Ta sẽ... để mẫu thân ta chăm sóc ngươi."

"Việc này..."

Chưa đợi Bảo Phiến đáp lời, Trương Thượng đã vội dẫn nàng về Trương phủ. Trên đường gặp những người dân đang vội vã chạy về phía lều cháo, Trương Thượng vội vàng tránh né.

"Mấy cái bánh ngô thôi mà, cũng đáng để chạy vội đến lều cháo như vậy sao!"

Bảo Phiến dừng bước, nhìn Trương Thượng chằm chằm: "Lều cháo?"

Trương Thượng giải thích nghi hoặc cho nàng.

"Kinh thành phái người đến cứu tế, dựng lều cháo ở cửa thành, phát thức ăn cho đám dân lưu vong này. Theo ta thấy, chi bằng đuổi hết bọn chúng đi, để chúng tự sinh tự diệt còn hơn. Ở lại trong thành, có ăn rồi thì ăn được bao lâu chứ. Sau này chúng sẽ còn ăn vạ trên đường phố, chắn hết lối đi."

Bảo Phiến im lặng không nói, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng:

"Ta... cũng là dân lưu vong."