Bảo Phiến run rẩy nhìn người đi xa, lúc này mới nhặt lấy tay nải, ôm chặt vào lòng không buông. Thấy nàng không có lương thực, cũng chẳng ai thèm dòm ngó tới.
Lúc nghỉ ngơi, Bảo Phiến lén tránh mọi người. Nàng tìm một nơi yên tĩnh, ngó trước ngó sau không thấy ai chú ý mới dám lấy từ trong áo ra một quả trứng gà. Có chút đồ ăn trong bụng, Bảo Phiến thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng vuốt ve lớp vải lót lá vàng trong áo, nhớ lời cha mẹ dặn dò trước khi đi, hốc mắt nàng ngấn lệ. Nước mắt rửa đi lớp bụi bẩn trên mặt, lộ ra làn da trắng ngần như trứng gà vừa bóc, trắng nõn mịn màng.
Có lẽ do dọc đường quá bất an, chưa được nghỉ ngơi tử tế, khóc một hồi Bảo Phiến lại thấy buồn ngủ. Trong mơ màng, nàng mơ một giấc mơ. Trong mơ, nàng như ước nguyện đến được Phù Lăng Thành. Nhưng nàng lại bị người phát hiện có tiền bạc, Kẻ đó nổi lòng tham, cướp hết của nàng. Không một xu dính túi, nàng chẳng mấy chốc cũng như những người dân chạy nạn khác, lang thang đầu đường xó chợ ăn xin. Đến khi nàng vất vả lắm mới tìm được nhà của bạn cũ của cha mẹ, con trai của họ lại nảy sinh ý đồ xấu. Hắn khinh nhục nàng không có cha mẹ che chở, làm hỏng cả đời nàng.
Giấc mơ quá chân thật khiến Bảo Phiến tỉnh dậy vẫn còn thấy tim đập thình thịch.
Nhưng khi lá vàng trong tay bị giật mất, rồi chạm mặt kẻ có khuôn mặt giống hệt gã ăn chơi trác táng đã hủy hoại đời nàng trong mộng, Bảo Phiến hoàn toàn tin vào giấc mơ kia.
Trương Thượng chỉ thấy mình xui xẻo tận mạng. Lũ dân đen hạ tiện này đúng là sinh ra là để khắc hắn. Hắn vừa bị phụ thân mắng cho một trận vì chúng, quay lưng lại đã bị một đứa làm bẩn áo.
Trương Thượng còn chưa kịp mở miệng, đứa dân đen kia đã như thỏ bị động kinh, vội vã bỏ chạy. Nhìn bóng dáng bỏ chạy của nó, Trương Thượng cảm thấy trong lòng hơi động. Nhưng hắn không trông mong gì nó đền áo cho mình, nên cũng chẳng để tâm.
Mục Nam Tinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám dân chạy nạn trong thành, cau mày. Hắn chưa kịp mở miệng, con ngựa đang tiến lên bỗng khựng lại. Phía trước là một người dân đang quỳ trên đất, lòng bàn tay hình như rướm máu.
Thấy thị vệ định lôi người kia đi, Mục Nam Tinh càng thêm mất kiên nhẫn. Hắn gọi thị vệ dừng tay, lấy từ trong người ra một thỏi bạc, ném xuống trước mặt người kia.
Bảo Phiến ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào mắt Mục Nam Tinh. Đôi lông mày lá liễu của nàng run rẩy, nàng chộp lấy thỏi bạc. Mục Nam Tinh không để ánh mắt của Bảo Phiến vào mắt, hờ hững dời mắt đi.
Đến khi người đi rồi, Bảo Phiến mới thu lại ánh mắt.
Giấc mơ chính là vận mệnh của nàng. Nếu nàng muốn đổi mệnh, chỉ có người kia mới có thể giúp. Trong mộng, Bảo Phiến còn thấy được vận mệnh của Mục Nam Tinh. Nàng biết hắn là người kinh thành phái tới cứu tế, hắn cũng có một người trong mộng. Nhưng nữ nhân kia lại ngại chênh lệch tuổi tác của hai người, mãi không chịu chấp nhận. Trải qua bao trắc trở, hai người cuối cùng cũng đến được với nhau. Tuy rằng đó là giấc mơ của Bảo Phiến, nhưng hỉ nộ ái ố của nàng chỉ là thoáng qua. Còn Mục Nam Tinh và người kia lại hiện lên trong giấc mơ của Bảo Phiến một cách đậm nét, rực rỡ.
Nhìn thấy Mục Nam Tinh, Bảo Phiến trở nên vô cùng chắc chắn. Chỉ có người này mới có thể xoay chuyển vận mệnh bị hủy hoại của nàng.
Vừa rồi không phải thời cơ thích hợp. Nàng toàn thân dơ bẩn như ăn mày. Dù có hèn mọn cầu xin, Mục Nam Tinh cũng sẽ chẳng thèm để ý. Bảo Phiến mân mê nén bạc trong tay. Hệt như lúc nãy, Mục Nam Tinh chẳng thèm nói với nàng nửa lời, chỉ dùng một nén bạc để giải quyết một kẻ lưu dân bị thương như nàng.
Bảo Phiến quay người bước vào hiệu thuốc.
Mục Nam Tinh gặp quan phụ mẫu của Phù Lăng Thành. Người này họ Trương, tính tình hiền lành, lại chỉ có một mụn con trai. Sau khi Mục Nam Tinh lo liệu ổn thỏa lương thực và tiền bạc, Trương đại nhân mời hắn dự tiệc. Mục Nam Tinh nhướng mày, định nổi giận thì bị thị vệ bên cạnh ngăn lại.
"Được."
Thấy Mục Nam Tinh đồng ý, Trương đại nhân vội vàng sai người kiểm tra lại đồ ăn thức uống. Ông dặn dò kỹ lưỡng, tuyệt đối không được sơ suất, đây là yến tiệc chiêu đãi cứu tế sứ từ kinh thành đến.
Trong yến tiệc, Mục Nam Tinh nhìn những món ăn rực rỡ sắc màu. Hắn ở quân doanh quen ăn uống thô kệch, mấy món này tạm thời không nuốt trôi được. Trương đại nhân thấy Mục Nam Tinh lộ vẻ ngạc nhiên, vội liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Chẳng bao lâu, tiếng đàn sáo vang lên. Bốn cô mương dáng người uyển chuyển chậm rãi bước vào. Mục Nam Tinh gõ ngón tay lên mặt bàn, tỏ rõ cơn giận đang bùng phát. Khúc nhạc dứt. Bốn cô nương tuổi xuân thì, khuôn mặt kiều diễm như hoa, mắt long lanh như chứa nước nhìn Mục Nam Tinh đang ngồi thẳng trên vị chủ tọa. Các nàng biết mình được đưa đến để hầu hạ cứu tế sứ, chỉ là không ngờ hắn lại tuấn tú đến vậy, khiến người ta...
Ngay sau đó, khuôn mặt kiều diễm của các nàng trở nên trắng bệch. Cứu tế sứ không biết từ lúc nào đã rời khỏi vị trí, đặt thanh trường kiếm trắng như tuyết bên cạnh đầu Trương đại nhân. Trương đại nhân sợ đến run rẩy, cố nặn ra nụ cười hỏi: "Mục tiểu hầu gia, ngài có ý gì vậy? Chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị, hay mấy ca cơ này không vừa ý ngài...?"
Thanh âm của Mục Nam Tinh trong trẻo như ngọc rơi xuống đất, lọt vào tai Trương đại nhân lại như tiếng quỷ mị.
"Phủ của ngươi quả là một chốn đào nguyên tiên cảnh."
Bên ngoài dân chúng đói khổ, trong phủ lại ca múa hát xướng. Nghe nói một món ăn trên bàn được chế biến từ thịt bụng của mấy chục con cá trích. Sau khi lấy đi phần bong bóng cá tươi ngon nhất, phần thịt còn lại đi đâu thì không ai biết.
Trương đại nhân vội vàng thề thốt, khẳng định chưa từng hà khắc với dân chúng. Mục Nam Tinh cũng chẳng tin, chỉ là thanh trường kiếm cuối cùng cũng được gỡ xuống khỏi đầu Trương đại nhân.
Ngày hôm sau, trong thành dán bố cáo. Kinh thành phát lương, mỗi người dân đều có thể đến nhận cháo và bắp ngô. Dân chúng tạm thời yên lòng.
Bảo Phiến đã thay một bộ váy vải thô, mặt mũi cũng đã rửa sạch. Dù nàng mặc áo vải thô vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp động lòng người.
Bốn cửa thành đông, tây, nam, bắc đều được dựng lên lều cháo. Phàm là dân chạy nạn đều được nhận một bát cháo và hai bắp ngô từ l*иg hấp bên cạnh.