Tạ Kiều đón lấy, khẽ nhướng mày.
Chàng khẽ buông một tiếng: "Thú vị."
Thúy Vân Lâu kẻ ra người vào, tấp nập náo nhiệt.
Tạ Kiều theo lệ cũ cải trang, thay một dung mạo khác, rồi đẩy cửa một gian phòng trên lầu hai.
Trong phòng, ánh đèn dầu leo lét, chỉ có một người đang ngồi trên chiếc nệm êm.
"Đến rồi à?" Người kia vẫn đưa lưng về phía chàng, giọng bình thản: “Có biết quy củ ở đây không?”
Tạ Kiều đứng yên, đáp: "Rõ ràng quá rồi còn gì. Y phục cũng đã cởi gần hết, nếu còn không hiểu, thì đúng là ta không biết điều thật. Phải không, tiểu công tử?"
Người kia dường như thoáng chút ngạc nhiên, quay đầu lại. Khi nhìn rõ mặt Tạ Kiều, hắn hỏi: "Đổi người rồi sao?"
Tạ Kiều nhún vai: "Đúng là kẻ không biết điều, nên bị chê rồi."
Khóe môi người kia khẽ nhếch: "Trông cũng không tệ, tạm chấp nhận vậy."
Tạ Kiều thầm khinh bỉ trong lòng, một tiểu tử choai choai, thân phận tôn quý như vậy mà còn bày ra trò này trêu ngươi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tạ Kiều nhìn người kia, hỏi thẳng: "Ngươi có sạch sẽ không?"
Người kia vẻ mặt thoáng chút tức tối, lạnh giọng đáp: "Câu đó phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ? Đã làm chuyện này bao giờ chưa?"
Tạ Kiều lại thầm nghĩ: Chưa từng thấy tên tiểu quan nào lại hỗn xược đến thế.
"Không sạch sẽ à? Vậy đổi người khác." Chàng thản nhiên đáp.
"Hừ!" Người kia nhướng mày: “Còn ở đó mà làm cao à, ngươi nghĩ lão tử đây thèm khát ngươi lắm chắc? Trong phủ ta không thiếu kẻ hầu hạ.”
Tạ Kiều chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Chàng cúi xuống xem lại tấm thϊếp mời, càng xem càng thấy có điều bất ổn. Một lát sau, chàng ngẩng lên, vẻ mặt sa sầm nhìn người đối diện.
Đúng lúc đó, cửa phòng lại hé mở, một người bước vào. Đó là một thiếu niên giả nữ, dáng vẻ rụt rè nhìn hai người trong phòng, vẻ mặt cũng thoáng chút kinh ngạc.
Người đó cất tiếng hỏi: "Hai vị công tử, vị nào đến trước ạ?"
Tạ Kiều thầm kêu không ổn: Thôi rồi, nhầm chỗ!
Lúc này, chàng chỉ muốn bật cười khan mấy tiếng cho đỡ ngượng, nhưng để giữ chút thể diện cuối cùng, Tạ Kiều đại nhân vẫn cố tỏ ra bình thản, quay người bước ra cửa, buông một câu: "Coi như nhường ngươi vậy."
Người kia nhìn theo bóng lưng Tạ Kiều, bật cười khẽ hai tiếng, rồi phất tay áo đứng dậy, không chút ngần ngại cất giọng chế giễu:
"Hửm? Không định nói một lời xin lỗi sao?"
Người Tạ Kiều cứng đờ.
Người kia cười nói: "Ngươi cũng thú vị thật đấy, phá mất cuộc vui của người ta mà mặt vẫn không chút biến sắc."
Tạ Kiều khựng bước, quay lại nhìn gương mặt tuấn tú của người kia. Chàng bỗng cảm thấy gương mặt này có nét quen thuộc, tựa như đã từng gặp trong giấc mơ nào đó. Khóe miệng chàng khẽ nhếch, một ý nghĩ tinh quái chợt lóe lên.
Chàng vẫn giữ vẻ mặt không đổi, quay người bước tới, bất ngờ đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má người kia, rồi cười khẩy, giọng đầy ẩn ý: "Đúng là nên xin lỗi. Là lỗi của ta."
Nói rồi, chàng ung dung sải bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên "ân cần" khép cửa lại giùm.
Cứ cho là vậy đi, Tạ Kiều chàng, nào có lúc nào phải lúng túng!
Một phen thắng lớn!