Năm đầu tiên Tạ Kiều vào kinh, chàng thường có một giấc mơ ám ảnh.
Trong mơ, hai tay chàng bị trói chặt, cọ xát đến nỗi cổ tay và mu bàn tay đều tứa máu. Miệng bị nhét một vật cứng, cào xé khiến đầu lưỡi đau rát, khóe miệng rỉ ra thứ chất lỏng nhớp nháp, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Có kẻ nào đó từ phía sau ôm ghì lấy eo chàng, vòng tay rắn chắc, l*иg ngực ấm nóng.
"Tự sát đi." Kẻ đó thì thầm.
Bất chợt, một vật lạnh lẽo kề vào cổ Tạ Kiều. Chàng choàng tỉnh, hoảng hốt giãy giụa lùi lại.
Vật trong miệng rơi xuống, vừa chạm đất đã vỡ tan. Những mảnh vỡ găm vào da thịt, khiến chàng run lên bần bật.
"Kiếm của ta." Chàng vừa hé môi, một dòng chất lỏng đã tuôn ra, len vào trong cổ áo, nóng rẫy. “Thượng Phương Kiếm.”
"Dùng kiếm! Gϊếŧ!" Kẻ đó gằn giọng: “Ngươi không chết, thù này làm sao báo! Hay muốn ta phải ra tay?" Hắn siết chặt lấy Tạ Kiều, giọng đã nghẹn lại: “Tự mình làm đi!"
"Gian thần chưa trừ, quốc gia sao yên." Tạ Kiều đáp lại trong cơn mê sảng: “Ta sẽ tìm ra hắn, tìm được hắn rồi, sẽ chết dưới kiếm của ta.”
Kẻ đó nín lặng, bờ vai run rẩy.
"Mạng này, ta cho ngươi.”
Ngoài sân, hoa sen, hoa hải đường đua nhau nở rộ, sắc thắm nhuộm hồng cánh hoa, hương thơm ngào ngạt lan tỏa. Sớm tháng bảy, vạn vật bừng tỉnh, ánh nắng tinh khôi chiếu rọi hàng mi rậm của Tạ Kiều.
Tay chàng siết chặt dải lụa trắng, ý định thắt cổ lại trỗi dậy trong khoảnh khắc. Đôi mắt đỏ hoe. Mỗi lần giấc mơ kia tái diễn, chàng lại muốn tự kết liễu đời mình.
Chưa bàn đến nội dung cuộc đối thoại trong mơ, chỉ riêng việc bị kẻ khác áp sát đến thế đã khiến Tạ Kiều đại nhân, người vốn cẩn trọng và ưa sạch sẽ, không tài nào chấp nhận nổi! Huống hồ, đó lại là một gã đàn ông!
Chẳng rõ có phải là kẻ to lớn thô kệch hay không, nhưng những động chạm kia quả thực quá mức sỗ sàng. Tạ Kiều cứ nghĩ đến là lại thấy rùng mình, gai ốc nổi đầy người.
"Tạ công tử, có người đến mời!" Gã tiểu tư gác cổng bỗng hô lớn, vừa xộc vào đã thấy chủ nhân y phục xốc xếch, tay cầm dải lụa trắng, sắc mặt u ám, chân trần tóc tai bù xù.
Tiểu tư thoáng chốc thất kinh: “Chuyện này, tiểu nhân...”
Tạ Kiều đại nhân thản nhiên liếc gã một cái, thong thả buông vật trong tay, xoay người, dáng điệu vẫn ung dung, lạnh lùng cất giọng.
"Có chuyện gì, mà hốt hoảng thế kia, còn ra thể thống gì nữa."
Tiểu tư lắp bắp: "Dạ, có người mời công tử đến Thúy Vân Lâu ạ."
"Ai?"
"Người đó không nói tên, chỉ đưa một tấm thϊếp, mời công tử xem qua ạ."