Thật đáng tiếc.
Tuy trà cũng thơm, nhưng rượu thơm hơn nhiều.
Đại nương cười cười, cầm một chiếc chén nhỏ rót trà mới pha đưa cho nàng: "Vậy cô nương nếm thử chén trà mới pha này xem sao."
Nước trà màu hơi đỏ trong chén khẽ lay động, hương trà thoang thoảng.
Lâm Khương Sơ bưng chén trà lên đợi bớt nóng, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ban đầu là vị trà, sau đó lại thoảng hương rượu nhàn nhạt, đôi mắt nàng lập tức sáng lên ngẩng đầu nói: "Đại nương, trà này đặc biệt quá, có phải đại nương đã pha rượu vào không?"
"Đương nhiên là không rồi, trà này vốn dĩ đã có hương vị đó rồi, vậy nếm thử xem có ngon hơn rượu nhiều không?"
"Không có đâu, rượu vẫn ngon hơn."
Lâm Khương Sơ nheo mắt cười, đồng thời đặt chén trà trong tay xuống.
Đại nương bất đắc dĩ cười cười.
Vài ba người thương nhân uống trà xong, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị lên ngựa tiếp tục lên đường.
Mấy vị hiệp khách đặt bạc bên cạnh bình rượu rồi cũng rời đi, Lâm Khương Sơ nhìn những con trùng kỳ lạ chậm rãi bò ra từ thanh kiếm đeo bên hông họ, những con trùng ngửi thấy hơi thở của nàng liền nhanh chóng bay về phía nàng.
Nàng giấu tay ra sau lưng, đầu ngón tay khẽ mở nút hồ lô bằng ngọc bên hông, những con trùng vụng về chậm rãi bò vào trong, đầu ngón tay nàng gõ nhẹ vào thân hồ lô, nút ngọc hồ lô lại được thắt chặt vào eo.
Đại nương đi rót cho nàng một bầu rượu nhỏ, đương nhiên không nhìn thấy động tác của nàng, khi trở lại thì nàng đang chăm chú nhìn bức bản đồ biên quan trên tường.
"Cô nương cũng muốn đến Trung Nguyên sao?" Bức bản đồ biên quan này là để cho các thương nhân qua lại xem, nếu là thương nhân ngoại địa đi qua đây đều sẽ xem bản đồ này, xem còn bao xa nữa mới đến Trung Nguyên.
"Đúng vậy, ta muốn đến Trung Nguyên chơi, nghe nói Trung Nguyên thú vị lắm, đại nương đã từng đến Trung Nguyên chưa?" Lâm Khương Sơ thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu cười với bà.
"Đại nương chính là người Trung Nguyên, Trung Nguyên quả thật rất thú vị. Nhưng cô nương đi một mình e rằng sẽ không an toàn đâu, từ đây đến biên quan còn một đoạn đường dài lắm, cô nương lại không có xe ngựa, khó đi lắm đó." Đại nương nhìn nàng giống như nhìn thấy nữ nhi nhỏ của mình vậy, cũng ngây thơ hồn nhiên như thế, liền không khỏi lo lắng cho con đường vào Trung Nguyên của nàng.
Tiếc là đoàn thương nhân vừa rồi lại đi Tây Vực, nếu không thì nhờ họ đưa nàng một đoạn đến biên quan cũng tốt.
Lâm Khương Sơ chẳng sợ chút nào, không có xe ngựa vừa hay có thể ngắm cảnh sắc bên ngoài Miêu Cương.