Cổ Trùng Của Ta Cũng Nói Thích Ngươi

Chương 1

Trên nền cát vàng trải dài, một quán trà rượu tỏa hương nồng nàn, vài ba thương nhân ngồi nhàn nhã bên những chiếc bàn gỗ vuông cũ kỹ, chậm rãi nhấp ngụm trà.

"Ông chủ, cho hai bình rượu!" Vài vị hiệp khách đeo kiếm đặt kiếm xuống bàn, gọi vọng vào người chủ quán đang múc rượu bên trong.

"Ấy da! Khách quan đợi chút."

Ông chủ lau vội bàn tay dính rượu vào vạt áo cũ rồi ôm xuống hai bình từ trên giá rượu, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười hiền hậu hỏi: "Mấy vị hiệp khách có phải đang vội về Trung Nguyên không?"

"Đúng vậy, mấy huynh đệ chúng tôi loanh quanh ở đây mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được đường ra, mãi mới thấy được chỗ dừng chân này." Một vị hiệp khách trông thư sinh đáp.

"Thật là kỳ lạ, trước kia đi đường này đâu có thấy đường sá kỳ quái như vậy đâu."

"Có lẽ các vị đã lạc vào địa phận của người Miêu Cương rồi, nơi đó nguy hiểm lắm, có lẽ các vị đã chọc giận họ nên mới bị họ làm cho lạc đường mãi không ra được." Một thương nhân ngồi uống trà bên cạnh nghe vậy liền hiểu ra ngay, ở cái địa phận này, nếu không phải chọc giận người Miêu Cương thì sẽ không lạc đường mấy ngày như thế.

Vẻ mặt ông chủ cũng thần bí gật đầu, hạ giọng xuống nói: "Cũng may giờ mấy vị hiệp khách đã đi ra được rồi, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ đến được biên quan."

"Thì ra là vậy, nhưng trên đường đi hình như chúng tôi cũng không gặp ai, chỉ là nửa đường làm giật mình một con mèo thôi, chẳng lẽ con mèo đó cũng là người Miêu Cương sao, thật là lạ." Một vị hiệp khách khác bất đắc dĩ cười cười.

Mèo? Nữ nhân ngồi ở tận bên trong khẽ động đậy tai, thì ra là bọn họ đá phải mình, còn coi mình là mèo nữa chứ!

Nữ nhân uống cạn chén trà trong tay, nhíu mày, thật nhạt nhẽo, muốn uống rượu.

"Cô nương có muốn thêm trà không?" Bà chủ vừa nấu trà vừa cười hỏi nữ nhân trước mặt.

Nữ nhân này trông thật xinh xắn đáng yêu, hai bên đầu buộc hai bím tóc nhỏ, đuôi tóc vểnh lên tinh nghịch, đôi mắt tròn xoe linh động vô cùng, khẽ cong cong, tươi cười nhìn bà khiến lòng người ấm áp.

Nhìn bộ y phục trên người nàng phức tạp mà tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu ham chơi trốn ra ngoài. Chỉ là không biết nhà ở đâu, có xa không, đường đi vắng vẻ chỉ có một cô nương, thật là nguy hiểm.

"Không cần đâu đại nương, thật ra ta muốn uống một bình rượu hơn, không muốn uống trà." Lâm Khương Sơ dùng một tay chống cằm, chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay trượt xuống va vào nhau, kêu leng keng một tiếng, đôi mắt linh động của nàng nhìn chằm chằm vào bình rượu trên giá, thèm thuồng vô cùng nhưng đại nương nói không bán cho nữ nhân.