Khương Vãn Ngâm hoàn toàn không để tâm đến hai người kia, cô dọn dẹp nhà cửa xong, nghĩ lại vẫn cảm thấy bất an.
Cô nhìn xung quanh, thử giao tiếp: "Anh quỷ ơi, anh xem nhà tôi nghèo rớt mồng tơi thế này, anh có thể đổi nhà khác được không?"
Nói xong cô lại cảm thấy mình bị điên rồi, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn ra ngoài một chuyến.
Đợi đến khi Khương Vãn Ngâm quay về, trên tay cô cầm theo một đống đồ linh tinh.
Kiếm gỗ đào, chổi mới làm bằng tre, giấy đỏ, bát quái đồ.
Trước tiên đặt kiếm gỗ đào dưới gối, sau đó dựng ngược chổi vào góc tường.
Cuối cùng dán bát quái đồ và tờ giấy nhỏ màu đỏ, cô còn mặc thêm một chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ.
Đừng hỏi tại sao cô lại làm như vậy, cô ấy đã tìm kiếm trên mạng, làm theo hướng dẫn, nói là đảm bảo ngủ một giấc đến sáng.
Dù sao Khương Vãn Ngâm cũng tin rồi.
Trời vừa tối, cô liền trùm chăn ngủ.
Thế nhưng nửa đêm, tiếng thở dốc trầm thấp lại vang lên.
Khương Vãn Ngâm sợ đến mức nước mắt muốn trào ra, cô cắn chặt môi không dám khóc thành tiếng.
Tay đã sờ đến thanh kiếm gỗ đào nhỏ của cô.
Một giây sau.
Một thân thể đàn ông mang theo độ ấm phủ lên người cô.
Áp thẳng xuống!
Kiếm gỗ đào của Khương Vãn Ngâm còn chưa kịp đâm ra đã bị đối phương hất chăn lên, hung hăng bóp cổ.
Quả nhiên là lệ quỷ!
Chẳng phải trong mơ cô phải sống đến ba, bốn mươi tuổi mới đi bày quán sao, giờ mới mười chín tuổi thôi đó!
Khương Vãn Ngâm gần như ngạt thở, hoàn toàn không chú ý tới lúc này hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Không còn là căn nhà cũ của mình mà là một cái chuồng bò xa lạ.
"Ai?"
Lục Thừa Kiêu đang sốt cao, mắt còn đang chảy máu, tầm nhìn mờ mịt cái gì cũng không nhìn rõ.
Anh nhất thời tưởng là đám người kia nửa đêm đến ám toán mình.
Bên tai truyền đến giọng nữ yếu ớt, Lục Thừa Kiêu động tác khựng lại, lúc này mới hơi buông tay.
"Khụ khụ khụ!"
Khương Vãn Ngâm đột nhiên đẩy nam nhân ra, liều mạng ho khan.
Cô dùng sức hít thở lấy dưỡng khí khó khăn lắm mới có được, thấy "lệ quỷ" này không có phát cuồng nữa.
Cô nhắm mắt nhắm mũi.
Cầm kiếm gỗ đào chọc chọc chọc vào người "lệ quỷ".
"Phật tổ phù hộ! Nam mô A Di Đà Phật! Ác quỷ thối lui! Chọc chết ngươi a a a!"
Lục Thừa Kiêu: "…"
Giây trước anh còn tưởng đối phương muốn lấy dao đâm mình, dù sao đây đã là chuyện thường ngày.
Bọn họ sẽ tránh chỗ hiểm yếu, miễn cho đâm chết anh.
Những kẻ như anh chỉ xứng ở chung một chỗ với trâu ngựa.