Khương Vãn Ngâm lười nghe cô ta nói bóng gió: "Lúc đến chị bị thằng nhóc nhà ai ném phân bò vào người à, sao nói chuyện thối thế, có gì thì nói thẳng ra đi?"
Khương Thanh Thanh: "…"
Cô ta lập tức không cười nổi nữa.
"Không ngờ em lại ác cảm với chị như vậy, cha mẹ đuổi em ra khỏi nhà cũng nằm ngoài dự liệu của chị."
Khương Thanh Thanh tỏ vẻ vô cùng tủi thân.
"Chị chỉ muốn đến báo cho em một tiếng, cha mẹ niệm tình cũ, đã sắp xếp cho em một cuộc hôn nhân, đối phương là phi công lái máy bay chiến đấu đấy, nhân tài hiếm có biết bao…"
Khương Vãn Ngâm ngắt lời cô ta: "Tốt như vậy sao chị không gả, chẳng lẽ đối phương là người thực vật à?"
Khương Thanh Thanh đột nhiên trừng lớn mắt, không ai nói sao con nhỏ khốn nạn này lại biết được?
Khương Vãn Ngâm lập tức hiểu ra, che giấu sự kinh ngạc trong lòng.
Hay lắm, đúng là diễn biến theo mạch truyện thật.
Khương Thanh Thanh sốt ruột: "Dù sao thì cũng đã nói chuyện với đối phương rồi, em không đi sẽ có người đến tìm em đấy!"
Khương Vãn Ngâm quay người cầm lấy cây chổi trong sân.
"Được thôi, tôi muốn xem xem tôi không muốn gả thì ai có thể ép tôi, tôi là đồ ngốc không biết báo cảnh sát à? Loại ác bá phương nào, thử đối đầu trực tiếp với cảnh sát xem?"
Khương Thanh Thanh đâu ngờ Khương Vãn Ngâm trông yếu đuối mong manh như vậy, tính tình lại cứng rắn như thế.
Cô ta còn muốn nói gì đó, Khương Vãn Ngâm đã vung chổi về phía cô ta: "Đi thong thả không tiễn."
Bụi bay mù mịt trước mặt.
"Khụ khụ khụ!"
Khương Thanh Thanh bị sặc đến ngây người, mắt mũi không mở ra được, lùi lại mấy bước suýt chút nữa thì ngã.
"Khương Vãn Ngâm! Em đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu… A!"
Cô ta muốn nói lý lẽ, kết quả cửa bị đóng sầm lại, cô ta không những bị sặc tro bụi mà còn chảy máu mũi.
"Hu hu hu Mộ Phong, anh xem Khương Vãn Ngâm kìa, nó dám đối xử với em như vậy!"
Khương Thanh Thanh khóc lóc thảm thiết, nhưng phấn trên mặt cô ta đã biến thành tro bụi, vừa khóc là hai hàng nước mắt như quỷ, còn dính cả máu mũi.
Ngược lại, Khương Vãn Ngâm lúc này chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cũng xinh đẹp thanh lệ, khí chất thoát tục.
Tần Mộ Phong vốn còn vương vấn tình cũ, đến cả an ủi cũng trở nên qua loa.
Khương Thanh Thanh ngồi trên xe, trong mũi vẫn còn nhét hai cục giấy, oán hận nhìn cánh cổng sắt han gỉ của ngôi nhà cũ.
Cứ chờ đấy Khương Vãn Ngâm, mày không gả cũng phải gả, sau này sống sẽ càng ngày càng thê thảm!