Mắng không được cãi lại, đánh không được đánh trả, nếu không sẽ bị bắt đi thẩm tra.
Thế nhưng anh đã khống chế cổ tay Khương Vãn Ngâm, lại phát hiện trong tay cô cầm một cây gỗ mục.
Cô gái nhỏ còn đang hô to Bồ Tát phù hộ.
Lục Thừa Kiêu nhất thời không biết đây là phương thức tra tấn người mới kiểu gì.
Anh đoạt lấy kiếm gỗ đào của Khương Vãn Ngâm, đẩy cô đến đầu giường, một tay nắm lấy hai tay cô giơ chân đè ép thân dưới.
Người đàn ông dùng một loại tư thế khống chế tuyệt đối áp chế Khương Vãn Ngâm, không cho cô cơ hội nhúc nhích.
"Cô là ai? Làm sao vào được?"
Lục Thừa Kiêu được huấn luyện bài bản cũng không phát hiện ra Khương Vãn Ngâm xuất hiện bao giờ, anh không dám buông lỏng cảnh giác.
Khương Vãn Ngâm muốn tức cười:
"Các ngươi làm quỷ đều có da mặt dày như vậy sao? Còn dám hỏi ta là ai?
Ta còn muốn hỏi đây! Đây là lần thứ hai ngươi đến nhà ta, muốn gϊếŧ muốn chém tùy ngươi… Ơ?"
Lời cô còn chưa nói hết.
"Ụm bò" một tiếng bò kêu truyền đến.
Cuối cùng cũng khiến cô nhận ra chỗ không đúng.
Cái gì thế?
Sao nhà cô lại có bò?
Mắt thích ứng với bóng tối, lúc này Khương Vãn Ngâm mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh rõ ràng khác biệt.
Nhà cũ của cô cũ nát nhưng cũng không đến mức độ này.
Trực tiếp biến thành nhà tranh rơm rạ thì thôi đi, ngay cả tường cũng đổ nát hơn?
Cửa sổ dán giấy còn rách mấy lỗ.
Hơn nữa, Khương Vãn Ngâm bất giác phản ứng lại.
Người đàn ông đè trên người cô, anh… Nóng hổi.
Quỷ mà có nhiệt độ cơ thể sao?
Não Khương Vãn Ngâm trong thời gian ngắn trống rỗng, trong hai ngày ngắn ngủi, tất cả biến hóa đều vượt ra khỏi nhận thức của cô.
Vết thương trên người Lục Thừa Kiêu còn chưa khỏi, đang sốt cao.
Anh sắp không chịu nổi nữa, mất đi kiên nhẫn.
Sắc mặt trở nên âm trầm: "Lại muốn giở trò gì?"
"Chờ đã, anh không phải quỷ? Vậy anh là cái gì?"
Khương Vãn Ngâm thấy anh lại muốn đưa tay ra, sợ bị anh thật sự bóp chết.
"Tiên sinh, tôi sẽ không hại anh, tôi chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu, xin hãy cho tôi ba phút cơ hội giải thích."
Lục Thừa Kiêu nghe được ba chữ "sinh viên", sự u ám giảm trên măt giảm đi không ít.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân lén lút vang lên.
Sắc mặt Lục Thừa Kiêu thay đổi, hạ giọng nói:
"Từ bây giờ, không được nói một lời nào."
Gì cơ?
Khương Vãn Ngâm còn chưa kịp phản ứng, đã bị bàn tay to lớn thô ráp của người đàn ông mạnh mẽ bịt miệng.
Lục Thừa Kiêu một tay dễ dàng nhấc bổng cô gái nhỏ này lên, nhét thẳng vào trong chiếc tủ vỡ bên cạnh.
"Không được ra ngoài, không được lên tiếng, nếu không chúng ta đều sẽ chết."
Khương Vãn Ngâm dáng người nhỏ nhắn, vừa vặn có thể trốn ở đây.
Không cho cô bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng, người đàn ông đã đóng cửa tủ lại.
Trong không gian tĩnh mịch, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giây tiếp theo cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Chậc, tên Lục Thừa Kiêu này cũng thật là cứng, bị đánh như vậy mà vẫn không kêu một tiếng!"
"Lão Tứ, hôm nay cậu không được dùng đồ nghề đâu, hôm trước cậu đã đánh cho họ Lục mù mắt rồi! Nếu hắn ta thật sự mù rồi không thể tiếp tục cải tạo, chúng ta sẽ gặp chuyện lớn đấy!"
"Thanh niên tri thức Lưu, không phải tôi không biết nặng nhẹ, mà là tên phần tử xấu xa này có vấn đề! Ánh mắt hắn ta nhìn chúng ta trước đây cậu còn nhớ không?
Giống như một con sói bị chọc giận, không phế hắn ta nhỡ đâu cho hắn ta cơ hội trở mình, chúng ta đều chạy không thoát!"
Cải tạo? Phần tử xấu xa?
Khương Vãn Ngâm che miệng, quả thực không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Đây rốt cuộc là niên đại nào?
Cô rõ ràng đang sống ở năm 2000, sao những người này lại nói chuyện giống như chuyện của hai ba mươi năm trước vậy?
Khương Vãn Ngâm nhìn Lục Thừa Kiêu qua khe hở của tủ, nghĩ nếu anh giả vờ ngủ có lẽ có thể tránh được một kiếp nạn.
Vừa rồi tiếp xúc ngắn ngủi, cô phát hiện anh bị thương hơi nặng.
Thế nhưng Lục Thừa Kiêu lại trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, trái tim Khương Vãn Ngâm nháy mắt như muốn nhảy ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng nắm đấm đập vào cơ thể vang lên.
"Không kêu la không cầu xin đúng không? Nói, mày sai ở đâu!"
"Mẹ kiếp, hắn ta vẫn ngoan cố không chịu sửa đổi!"
Sự yên tĩnh trong chuồng bò càng làm cho tiếng đánh đập bên ngoài trở nên đáng sợ.