Ông lão cười đến không khép được miệng: "Thôi nào, đừng dỗi nữa, lát ông về ông mua kẹo cho."
Sau một hồi dỗ dành, Du Bảo tiễn ông ra cửa, không quên dặn dò ông ra ngoài phải hết sức cẩn thận.
"Ông ơi, Du Bảo đợi ông về nhé!" Du Bảo ngoan ngoãn nói.
"Ừ, ông nhất định sẽ về mà." Ông lão xoa mái đầu xù mềm của Du Bảo. Ông nội Du có dáng người gầy nhưng nhanh nhẹn, ông cầm chiếc ô lớn, nhanh chóng hòa vào màn mưa.
Mãi cho đến khi bóng lưng ông khuất hẳn, Du Bảo mới buồn thiu đóng cửa lại, vào nhà ngồi đợi ông trở về trong im lặng.
...
Rõ ràng mới chỉ chạng vạng tối, nhưng bầu trời đã tối sầm lại vì cơn mưa lớn.
Giao thông trong thành phố trở nên hỗn loạn do ảnh hưởng của mùa mưa bão.
Dù là người đi bộ hay các phương tiện di chuyển chậm trên đường, tầm nhìn đều bị hạn chế rất nhiều.
Một chiếc Maybach mui bạc lao nhanh đến gần một người đi bộ, đến khi nhận ra thì đã quá sát, tài xế vội vàng bẻ lái nhưng vẫn không tránh kịp.
Một tiếng "Rầm!" Vang lên, chiếc xe đã đâm phải người.
"Hạc tổng..." Người tài xế vẫn còn bàng hoàng, giọng run rẩy: “Tôi... tôi hình như đâm trúng người rồi."
Dù là Hạc Bách, người đã quá quen với những sóng to gió lớn, lúc này cũng không khỏi thoáng chút giật mình, nhưng anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: "Còn sững sờ ở đó làm gì, mau xuống xe xem tình hình ra sao."
Tài xế cầm ô bước xuống xe. Hạc Bách lập tức gọi số cấp cứu 120, đồng thời chỉ thị phải đảm bảo người đi bộ này nhận được sự điều trị tốt nhất.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, cũng đã có vài người đi đường tò mò xúm lại xem.
Hạc Bách cầm ô bước xuống xe, chiếc quần tây vốn phẳng phiu, sạch sẽ lập tức bị nước mưa đυ.c ngầu thấm ướt.
Cầm ô tiến lại gần người bị thương, thấy đó là một cụ già, chân mày Hạc Bách càng nhíu chặt.
Bị xe đâm ngã, ông nội Du không thể mở mắt nổi, trước mắt chỉ một màu đen kịt, đầu óc trống rỗng. Bên tai ông dường như văng vẳng tiếng ai đó hỏi han, nhưng âm thanh ngày một mờ ảo, xa vời.
Sau đó, ông nội Du hoàn toàn ngất lịm đi.
Vài phút sau, xe cứu thương rú còi inh ỏi đã đến nơi. Mấy nhân viên y tế bước xuống, cẩn thận đặt nạn nhân tai nạn giao thông đang nằm dưới mưa lên cáng rồi đưa vào xe để tiến hành sơ cứu.
Hạc Bách gọi cho trợ lý, bảo anh ta đến bệnh viện một chuyến. Cúp điện thoại xong, Hạc Bách cùng tài xế cũng lái xe đến bệnh viện.
Mấy người hiếu kỳ đứng xem cũng từ từ tản đi.
Tại hiện trường vụ tai nạn, một chiếc túi mua sắm đựng đầy thức ăn và vài cây kẹo mυ'ŧ rơi vương vãi trên mặt đất, lẫn trong đó là những vệt máu tươi đang bị dòng nước mưa lạnh lùng cuốn trôi.
...
Khu phố cũ.
Ở nhà, Du Bảo cứ thấp thỏm đợi mãi, cho đến khi trời sẩm tối.
Du Bảo vẫn không thấy bóng dáng ông nội đâu.
Ngày bão.
Mưa không hề ngớt mà ngược lại, khi bầu trời ngày một tối sầm, cơn mưa càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.
Trong căn nhà trọ, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên tường những chiếc bóng nhờ nhờ, xám xịt.
Du Bảo ở trong phòng đứng ngồi không yên, nhịp tim cũng đập mỗi lúc một nhanh.
Cậu đã gọi điện cho ông nội, nhưng mãi không thấy ai bắt máy.
Thỉnh thoảng, cậu lại đứng dậy cầm ô ra sân, hé cửa nhìn ra ngoài.
Gió rít gào thét, không khí quện theo mùi đất ẩm tanh nồng. Trời mưa khiến tầm nhìn mờ mịt, Du Bảo phải nheo mắt cố gắng nhìn ra xa, nhưng vẫn chẳng thấy gì.
Đợi, đợi mãi, trời đã sắp tối hẳn mà ông nội vẫn chưa về, vành mắt Du Bảo đỏ hoe.
Cậu lo rằng ông nội đã gặp phải chuyện gì đó không may giữa trời mưa to gió lớn thế này.
Đây là lần đầu tiên ông không về nhà đúng giờ như đã hẹn.
Hai ông cháu Du Bảo nương tựa vào nhau để sống, đột nhiên phải đối mặt với biến cố này, cậu nhất thời không biết phải xoay xở ra sao.