Hoảng hốt một hồi lâu, một mình ở nhà không biết phải làm sao, có nên cầm ô đi tìm ông không, nhưng trước kia ông nội đã dặn cậu không được một mình ra ngoài vào buổi tối.
Du Bảo nóng lòng như kiến bò trên chảo lửa, đột nhiên cậu nghĩ ra mình có thể liên lạc với anh Võ Thắng trước để hỏi ý kiến anh.
"Cái gì? Em nói ông nội Du ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về ư?" Trong căn phòng trọ ở ghép, Võ Thắng vừa nghe điện thoại đã bật ngay dậy khỏi giường.
Anh ta đã sớm thay đồ ngủ, nằm dài trên giường thảnh thơi xem phim. Do có cảnh báo bão nên công ty cho nghỉ hai ngày. Hôm nay vừa tan ca, anh ta đã đến một siêu thị lớn gần đó mua đồ ăn thức uống đủ dùng cho mấy ngày tới.
"Em cứ bình tĩnh đã, có thể ông nội Du gặp chuyện gì đó nên về muộn thôi. Em tuyệt đối đừng một mình chạy ra ngoài tìm nhé." Võ Thắng vừa nói điện thoại vừa khoác vội chiếc áo, đẩy cửa bước ra phòng khách.
Du Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
"Võ Thắng, cậu định ra ngoài đấy à?" Người đồng nghiệp cùng phòng vừa đi vệ sinh ra thấy anh ta, tiện miệng hỏi thăm.
"Ừ, nhà em trai tôi có chút việc gấp." Võ Thắng đứng ở sảnh cửa thay giày.
"Nhất thiết phải đi ngay bây giờ à? Vừa tối trời lại còn đang bão nữa, nguy hiểm lắm. Hay là để mai xem thời tiết thế nào rồi hẵng đi, ít nhất ban ngày cũng an toàn hơn." Người đồng nghiệp nói thêm vài lời, con người vốn nhỏ bé trước thiên nhiên, đối mặt với thiên tai càng phải hết sức cẩn trọng, không được chủ quan.
Động tác thay giày của Võ Thắng hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục. Anh ta không thể không làm gì được, lỡ như Du Bảo không nhịn được mà lén lút ra ngoài tìm ông thì biết làm sao.
Ở đầu dây bên kia, Du Bảo nghe loáng thoáng rằng anh Võ Thắng định qua chỗ mình.
Du Bảo vội lắc đầu: "Anh Võ Thắng, anh không cần qua đâu, bên ngoài nguy hiểm lắm."
"Anh sợ em không nhịn được lại chạy ra ngoài tìm ông mất." Võ Thắng nói: “Trừ khi em hứa với anh là tuyệt đối sẽ không đi đâu cả."
Đầu dây bên kia im lặng.
"Du Bảo!" Võ Thắng sợ cậu tự ý chạy ra ngoài rồi bị lạc, không nén được phải cao giọng.
"Nhưng... nhưng đến giờ ông vẫn chưa về, em sợ ông cần em..." Vừa nghĩ đến cảnh ông nội có thể bị ngất ở đâu đó bên ngoài mà không ai chăm sóc, giọng Du Bảo bất giác nghẹn ngào muốn khóc.
Thuở nhỏ, Võ Thắng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ ông nội Du, có thể nói, nếu không có ông, anh ta đã chết đói từ lâu rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc nếu ông nội Du thực sự bị ngất ở đâu đó mà không ai hay biết, tim Võ Thắng lại quặn đau. Nghĩ vậy, anh ta không chút do dự mà đi xuống nhà.
"Du Bảo, anh qua ngay đây, em ở nhà đợi anh nhé." Võ Thắng cầm chìa khóa đi xuống bãi đậu xe.
Du Bảo cảm thấy vô cùng áy náy, cậu biết chuyện này đã làm phiền anh Võ Thắng rồi. Giá như cậu có thể hữu dụng hơn một chút, cơ thể khỏe mạnh hơn một chút, thì đã có thể tự mình ra ngoài tìm ông rồi.
"Vậy anh nhất định phải cẩn thận nhé." Du Bảo dặn.
"Yên tâm đi, anh biết rồi, anh nhất định sẽ đến nơi an toàn." Võ Thắng cúp điện thoại, chợt nghĩ Du Bảo có lẽ vẫn chưa ăn tối, liền ghé siêu thị bên ngoài khu dân cư mua một túi lớn đồ ăn liền và nước khoáng để lên xe.
...
Võ Thắng lái xe rất chậm và cẩn thận, cuối cùng cũng đến nhà Du Bảo một cách an toàn dù có chút thót tim.
Vừa nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Du Bảo mừng rỡ chạy ra, nhưng không phải là ông nội, mà là anh Võ Thắng.
Nét mặt Du Bảo thoáng chút thất vọng buồn bã, rồi lại ngập tràn biết ơn khi thấy anh Võ Thắng vẫn bất chấp thời tiết nguy hiểm để đến giúp mình tìm ông.
"Ông nội Du cũng như ông nội của anh thôi, đừng nói chuyện giúp hay không giúp làm gì." Võ Thắng bảo Du Bảo lên xe trước, rồi họ sẽ đi tìm.