Kể từ khi phân hóa thành Alpha, Hạc Bách đã mắc phải chứng rối loạn pheromone.
Căn bệnh khiến cho kỳ mẫn cảm trở nên cuồng loạn và hung bạo hơn này, cách giải quyết tốt nhất chính là tìm một Omega có độ tương thích cao để xoa dịu.
Độ tương thích càng cao, hiệu quả xoa dịu càng tốt, nhờ đó Alpha sẽ có được sự tin tưởng tự nhiên với Omega của mình.
Điều này cũng giúp Omega không bị tấn công khi xoa dịu Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.
Ban đầu, Hạc lão gia muốn thông qua các cuộc hôn nhân thương mại để tìm cho Hạc Bách một Omega thích hợp.
Chỉ tiếc là độ tương thích của những Omega trong giới thượng lưu thậm chí còn không đạt nổi 70%.
Hệ thống tìm kiếm bạn đời tương thích cho đến nay vẫn chưa tìm được đối tượng nào thực sự phù hợp.
Mấy năm trước, Hạc Bách vẫn còn chút kiên nhẫn để tham gia vài buổi xem mắt. Nhưng sau khi gặp quá nhiều Omega để lại ấn tượng xấu, anh đã từ bỏ ý định tìm Omega để chữa trị, thay vào đó tăng cường đầu tư vào nghiên cứu y khoa, cố gắng phát triển các loại thuốc đặc trị.
May mắn là không giống Omega mỗi tháng đều có một kỳ phát tình ngắn, kỳ mẫn cảm của Alpha thường chỉ xuất hiện ba đến bốn lần một năm.
Dù cho trong kỳ mẫn cảm, Hạc Bách có phải chịu đựng cơn đau đầu như búa bổ, bị giày vò đến mức nào, thì cũng chỉ là vài lần khó chịu như thế. Bao nhiêu năm qua, anh cũng dần quen và hình thành khả năng chịu đựng với cơn đau.
Trợ lý tổng tài vừa báo cáo xong xuôi lịch trình, khó khăn lắm mới được thở phào một cái thì điện thoại lại réo vang.
"Hạc tổng, cha của ngài vừa nhắn tin nói... Nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia nhà họ Dương vì tranh giành một Omega mà đã đánh nhau rất lớn, thậm chí còn phóng thích pheromone ở nơi công cộng suýt gây ra bạo loạn, hiện vẫn đang bị tạm giam ở..."
Lời của trợ lý bị ngắt ngang.
"Vậy thì cứ để cậu ta bị giam tiếp đi." Hạc Bách thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình, lười nhác ngả người ra sau ghế, bàn tay với những ngón tay thon dài day nhẹ mi tâm, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh đến cùng cực.
Trợ lý mím môi, đáp: "Vâng."
...
"Đài khí tượng Kinh thị tiếp tục phát cảnh báo mưa bão màu vàng. Do ảnh hưởng của hoàn lưu bão Doksuri còn sót lại, áp cao cận nhiệt đới, sự vận chuyển hơi nước của bão Khanun và tác động tổng hợp của địa hình, khu vực Kinh thị và các vùng lân cận xuất hiện mưa lớn kỷ lục gây ra thiên tai..."
Mưa lớn xối xả kéo dài mấy ngày liền không ngớt, từng trận mưa như trút nước từ trên trời dội xuống, mãi không chịu dừng.
Căn nhà thuê của hai ông cháu Du Bảo có vài chỗ chống thấm sơ sài đã không chịu nổi, bắt đầu dột tong tong. Nước mưa chảy thành dòng như rèm châu, bên dưới phải đặt chậu với xô để hứng.
Hai ông cháu Du Bảo nghe theo dự báo thời tiết, mấy ngày nay không mấy khi ra khỏi nhà. Nhưng thấy mưa mãi không có dấu hiệu tạnh, mà đồ ăn dự trữ trong nhà vốn đã chẳng còn bao nhiêu cũng sắp hết sạch.
Ông lão nói: "Không được rồi, hôm nay ông vẫn phải ra ngoài một chuyến. Chứ không vài hôm nữa mưa còn to hơn, lúc đó muốn mua đồ dự trữ sẽ càng khó khăn."
Du Bảo nhìn trận mưa như trút nước ngoài cửa sổ, trong lòng thoáng dấy lên một nỗi bất an.
"Nhưng mà... ngoài trời mưa to lắm ạ." Du Bảo cắn môi nói.
"Biết làm sao được, Du Bảo đừng lo, ông mua đồ xong sẽ về ngay thôi." Ông lão thu dọn đồ đạc, xỏ đôi ủng đi mưa, chuẩn bị ra cửa.
"Du Bảo muốn đi cùng ông." Du Bảo lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
"Ngồi yên nghỉ đi, con đi theo làm gì chứ. Hai hôm nữa là đến kỳ phát tình của con rồi, nếu bị cảm lạnh thì càng phiền phức." Chuyện này không có gì phải bàn cãi, Du Bảo lại còn bị bệnh tim bẩm sinh, ông lão tuyệt đối không thể để cậu đi cùng được.
Du Bảo không còn cách nào khác, đành ngồi phịch xuống ghế, bĩu môi hờn dỗi.