Sau Khi Bé Ngốc Omega Trở Thành Liều Thuốc An Ủi Cho Đại Lão

Chương 13

Khi phân hóa, Du Bảo đã hôn mê suốt ba ngày hai đêm.

Theo lý mà nói, lẽ ra phải báo cáo việc Du Bảo là Omega lên cơ quan chức năng, nhưng trước kia cậu chính vì sức khỏe yếu ớt mà bị bỏ rơi.

Một khi báo cáo, thân phận trẻ bị bỏ rơi của Du Bảo sẽ bị điều tra lại. Nếu dựa vào cơ sở dữ liệu DNA mà tìm ra cha mẹ ruột, rồi họ biết Du Bảo là một Omega quý hiếm, không chừng cậu sẽ bị đem đi gả bán để đổi lấy tiền.

Ông nội Du và dì Mai đã bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định giấu nhẹm chuyện này đi.

Omega mỗi tháng đều cần phải tiêm thuốc ức chế.

Để che giấu chuyện Du Bảo là Omega, hai ông cháu phải đến những hiệu thuốc ở xa khu phố cũ để mua thuốc ức chế, tránh bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy. Vì không khai báo thông tin nên không được hưởng các ưu đãi y tế, mà phải mua thuốc với giá gốc.

Vì thế, kể từ khi Du Bảo phân hóa, ông nội Du càng phải tiết kiệm tiền một cách có kế hoạch hơn, để phòng những lúc cần dùng đến.

"Ông ơi, ông ăn thức ăn đi ạ." Du Bảo gắp thức ăn cho ông nội.

Ông nội Du cười tươi nói cảm ơn cháu ngoan, rồi gắp một đũa thức ăn vào bát của Du Bảo, dặn cậu ăn nhiều thịt vào, ăn thịt mới cao lớn khỏe mạnh được.

Ông nội Du tự động lờ đi sự thật rằng Omega do ảnh hưởng của hormone trong cơ thể, dù có cố gắng thế nào cũng không thể vạm vỡ cường tráng được.

"Dạ, Du Bảo sẽ ăn nhiều thịt ạ, để sau này đánh nhau mới thắng được." Du Bảo cong cong đôi mắt xinh xắn, cười ngoan ngoãn.

"Đánh nhau à? Con định đánh nhau với ai thế?" Ông nội Du ngạc nhiên hỏi.

Mắt Du Bảo thoáng tia bối rối, nhưng cậu nhanh chóng lấy can đảm nói dối: "Nếu gặp phải kẻ xấu nào bắt nạt Du Bảo, Du Bảo sẽ đánh hắn ạ!"

Ông nội Du bật cười ha hả, rồi lại gắp thêm thật nhiều thịt vào bát cho Du Bảo.

...

Trái ngược hẳn với vẻ tiêu điều của khu phố cũ là sự phồn hoa, náo nhiệt của trung tâm Kinh thị.

Kinh thị về đêm rực rỡ ánh đèn neon, những tòa nhà chọc trời với kiến trúc độc đáo sáng đèn suốt ngày đêm.

Sau khi thị sát xong dự án phát triển khu phố cũ.

Hạc Bách không trở về công ty mà ra lệnh cho tài xế đưa anh về dinh thự nghỉ ngơi.

Trên xe, trợ lý ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu lại, rành rọt báo cáo lịch trình của Hạc tổng trong hai ngày tới.

Ngoài ra, trợ lý còn nhắc tháng sau là sinh nhật của Hạc lão gia.

Cha mẹ của Hạc Bách kết hôn vì mục đích thương mại. Sau khi sinh Hạc Bách và giao cho Hạc lão gia chăm sóc, cả hai liền đường ai nấy đi, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương.

Hạc Bách từ nhỏ đã được Hạc lão gia nuôi nấng, nên tình cảm với ông nội vô cùng sâu đậm, còn với cha mẹ thì lại rất nhạt nhòa.

"Được rồi, bức thư họa cổ mà trước đây tôi dặn cậu tìm, đã mua được chưa?" Hạc Bách trầm giọng hỏi.

"Hiện vẫn đang trong quá trình thương lượng giá với một nhà sưu tập tư nhân ạ." Trợ lý trả lời.

"Ừm, dù giá nào cũng phải mua bằng được."

"Vâng, thưa Hạc tổng."

"Bên phía phòng thí nghiệm, chứng rối loạn pheromone của Hạc tổng đã nghiên cứu ra một loại thuốc ổn định mới, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm thuốc."

"Được." Hạc Bách trầm giọng.

"Còn một việc nữa, lão gia nhờ tôi hỏi Hạc tổng xem khi nào ngài có thể dành thời gian để cùng ông ấy tham dự..."

Trợ lý còn chưa nói dứt lời.

Hạc Bách khẽ cau mày, mất kiên nhẫn ngắt lời: "Nói với ông là cả năm nay tôi đều không có thời gian."

Trợ lý liếc nhìn đôi đồng tử lạnh lẽo, xa cách của vị tổng tài nhà mình, mấy lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt những lời khuyên can vào bụng: "Vâng."

Cuộc đối thoại kiểu này, ngay cả trợ lý cũng không nhớ nổi đã là lần thứ bao nhiêu. Sau khi giao toàn bộ quyền hành của Hạc thị cho Hạc Bách, Hạc lão gia đã về hưu dưỡng lão, điều duy nhất khiến ông canh cánh trong lòng chính là chuyện hôn sự của cháu trai.