Sau Khi Bé Ngốc Omega Trở Thành Liều Thuốc An Ủi Cho Đại Lão

Chương 12

Ông nội phải một lát nữa mới về.

Du Bảo nghỉ ngơi một chút, rồi ra sân múc một chậu nước, tháo kính đặt bên cạnh, rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ, sau đó lại tất bật lấy nguyên liệu ra chuẩn bị bữa tối.

Du Bảo định làm món cà chua xào trứng và thịt xào ớt.

Mấy năm về trước, Du Bảo và ông nội rất ít khi được ăn thịt, vì nhà không có tủ lạnh, thỉnh thoảng mua thịt về cũng chẳng để được bao lâu đã bốc mùi.

Sau này, ông nội Du "kiếm" được một chiếc tủ lạnh cũ từ chỗ dì Mai ở vựa ve chai mang về.

Số lần hai ông cháu được ăn thịt cũng dần nhiều lên.

Du Bảo sơ chế xong nguyên liệu, nhóm lửa, bắc chảo lên bếp củi, dùng xẻng xúc một ít mỡ heo. Mỡ heo trắng phau nhanh chóng tan chảy khi gặp nhiệt, tỏa ra mùi thơm ngậy đặc trưng.

Cậu đổ phần trứng đã đánh tan vào chiên, đến khi trứng chín khoảng bảy, tám phần thì múc ra, rồi lại tiếp tục cho cà chua vào...

Khói bếp nghi ngút khắp gian bếp nhỏ, hơi nóng từ nồi hấp khiến mặt Du Bảo ửng hồng. Nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, đôi mắt cậu sáng rực, ánh lên vẻ thích thú khi nhìn những món ăn trong chảo.

Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được thưởng thức những món ăn ngon lành, mỗi cử chỉ của cậu đều toát lên niềm vui sướиɠ.

Cậu dọn những món vừa nấu xong lên bàn, rồi tranh thủ lúc ông nội chưa về nhà, rửa luôn cả xoong nồi.

Xong xuôi mọi việc, Du Bảo mới ngồi xuống bên bàn đợi ông nội.

Bụng Du Bảo lại bắt đầu kêu réo, cậu nhìn bữa tối mà không kìm được nuốt nước miếng.

Nhưng Du Bảo cố gắng nén cơn thèm, nhất quyết đợi bằng được ông nội trở về.

Cánh cửa chính phát ra tiếng "kẹt kẹt".

Ông lão còn chưa bước vào nhà, miệng đã cất tiếng gọi tên Du Bảo.

"Ông nội." Du Bảo đứng dậy ra cửa đón ông.

Ông lão đặt hai bao "chiến lợi phẩm" lớn vừa nhặt được hôm nay ngoài sân, rồi nhìn thấy đống chai nhựa và bìa các-tông chất đống trước đó đã biến mất.

"Du Bảo, mấy thứ đó con mang đi bán hết rồi à?" Ông nội hỏi.

"Vâng ạ, con bán hết rồi, được hai mươi lăm tệ lận. Anh Võ Thắng cũng đưa con tiền công hôm nay rồi, hơn hai trăm tệ. Con cất hết tiền vào trong hũ rồi ạ." Du Bảo tự hào kể "chiến tích" của mình.

Du Bảo không kể cho ông nội nghe chuyện hôm nay mình bị đám côn đồ tóc vàng nhắm đến, rồi sau đó lại có người giúp giải vây.

Nếu ông nội biết chuyện, chắc chắn sẽ rất lo lắng.

"Du Bảo của ông giỏi thật." Ông lão rửa tay sạch sẽ rồi mới xoa đầu Du Bảo. Vừa bước vào nhà, ông thấy cơm nước vẫn còn nguyên trên bàn, chưa hề động đũa.

Ánh mắt ông lão thoáng vẻ xót xa: "Trước đây chẳng phải ông đã bảo con rồi sao, nấu cơm tối xong thì cứ ăn trước đi, không cần phải đợi ông về."

"Chắc đói lắm rồi phải không, mau ăn cơm đi con." Ông nội Du nói.

"Hi hi, con không đói lắm đâu ạ. Con cũng vừa nấu xong cơm chưa được bao lâu, Du Bảo muốn ăn cơm cùng ông." Du Bảo nở nụ cười ngọt ngào.

Thằng bé ngốc này, trong mắt ông lão ánh lên nụ cười đầy xót thương.

Khi ở nhà, Du Bảo hầu như không bao giờ đeo cặp kính gọng đen dùng để che đi đường nét gương mặt.

Khi Du Bảo rửa mặt sạch sẽ, gương mặt đẹp một cách tự nhiên, thanh thuần như đóa sen mới nhú khỏi mặt nước hoàn toàn lộ ra.

Trong cái xã hội mà ai ai cũng sẽ phân hóa thành giới tính thứ hai này.

Những người phân hóa thành Omega, không một ai ngoại lệ, đều sở hữu ngũ quan tinh xảo và dung mạo xinh đẹp.

Nếu người ngoài biết được dáng vẻ này của Du Bảo, chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu là một Omega.

Cái ngày Du Bảo mười bốn tuổi phân hóa thành Omega và lên cơn sốt cao, ông nội Du đã vô cùng kinh ngạc và bất ngờ.

Khi ấy, ông lão hoàn toàn bất ngờ, tay chân luống cuống không biết phải xoay xở thế nào.

May mà có người quen cũ là dì Mai nhắc ông phải hạ sốt cho Du Bảo, đồng thời phải đi mua thuốc ức chế và miếng dán tuyến thể.