[Xuyên Nhanh] Nữ Vương Câu Hệ

Thế giới 1 - Chương 2.2: Bạch phú mỹ bị em gái nuôi cướp chồng

Khương Oánh nhìn cô ta, thong thả nói: “Anh ta ấy à... tiết lộ cho tôi biết là anh ta có người bên ngoài rồi.”

“Cái gì?” Mặt Khương Duyệt trắng bệch.

Theo cốt truyện gốc, Khương Duyệt đã cố ý để nguyên chủ phát hiện Trình Tư Niên có vấn đề, nhưng lúc này, cô ta chưa làm gì cả, sao Khương Oánh lại biết được, chẳng lẽ hôm nay chị ta đã thấy gì?

Khương Oánh hỏi: “Cô có vẻ rất kinh ngạc nhỉ?”

Khương Duyệt cau mày, không đoán ra được tâm tư của Khương Oánh lúc này. Cô ta thầm nghĩ, Khương Oánh nói với mình như vậy, chắc không phải đang thử mình đâu.

“Chị, có khi nào chị nghĩ nhầm rồi không?”

Khương Oánh cười: “Xem ra cô rất tin tưởng anh ta nhỉ?”

Khương Duyệt sững sờ, không ngờ Khương Oánh lại có phản ứng như vậy.

“Em chỉ cảm thấy anh rể sẽ không làm ra chuyện như vậy...”

Khương Oánh cười như không cười nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Khương Oánh, những lời còn lại thế nào cũng không nói ra được.

Cô ta luôn cảm thấy Khương Oánh như đang xem trò cười của mình, nhưng nếu chị ta thật sự đã biết mọi chuyện, không thể nào bình tĩnh như vậy được.

Chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi.

“Sẽ không sao?” Khương Oánh dùng máy sấy khô tay thổi khô tay, nhìn gương vuốt lại tóc, chỉnh lại tóc mái. “Hay là, cô giúp tôi điều tra thử xem?”

Khương Duyệt sửng sốt: “Em?”

“Đúng vậy, tôi nhớ không phải cô có người bạn làm thám tử tư sao?”

Khương Duyệt ngừng một chút: “Vâng, nhưng lâu rồi không liên lạc, cũng không biết người ta bây giờ còn làm nghề này không nữa.”

Khương Oánh thờ ơ nói: “Vậy cô hỏi thử xem sao. Không thì tôi tự mình liên hệ cũng được, điều tra một chút chắc cũng khá đơn giản.”

Sắc mặt Khương Duyệt biến đổi, chắc chắn không thể để Khương Oánh tự mình đi liên hệ.

“Để em đi hỏi thử, chắc là được. Hỏi xong em báo lại cho chị!”

Khương Oánh nheo mắt: “Được thôi. Chuyện này cô sẽ không nói cho Trình Tư Niên đấy chứ?”

Khương Duyệt vội đáp: “Đương nhiên là không rồi, sao lại nói chứ!”

“Vậy chuyện này tôi giao cho cô!” Khương Oánh tay đặt lên vai Khương Duyệt.

Khương Duyệt không nhịn được hỏi: “Chị, sao chị lại khẳng định anh rể có người bên ngoài như vậy?”

Rõ ràng mình đã rất cẩn thận, không để lại chút manh mối nào, khi gặp Trình Tư Niên, ngay cả nước hoa cũng dùng loại giống của Khương Oánh.

Khương Oánh nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, đầy sắc sảo: “Tôi đương nhiên là phát hiện ra dấu vết rồi.”

“Cái gì?” Khương Duyệt nhất thời không kìm được sự tò mò, cô ta thực sự muốn biết rốt cuộc Khương Oánh đã phát hiện ra điều gì.

Khương Oánh nhìn tóc Khương Duyệt, nói: “Tôi phát hiện trên áo anh ta một sợi tóc dài, xoăn màu nâu, dài thế này này...”

Cô lấy tay ra hiệu độ dài, sau đó nhìn Khương Duyệt.

Khương Duyệt bị cô nhìn đến chột dạ, nuốt nước bọt một cách gượng gạo.

“Hình như dài cũng cỡ tóc cô đấy nhỉ. Cô nói xem là ai được?”

Nụ cười trên mặt Khương Duyệt trở nên gượng gạo, xấu hổ: “Em... em không biết.”

“Được rồi, hay là cô đi gọi điện thoại hỏi bạn cô trước đi?”

Khương Duyệt có chút hoảng hốt, nghe vậy, suy nghĩ một chút: “Vâng, vậy em đi hỏi thử!”

Khương Oánh nói: “Ừm, cô hỏi xong thì quay lại phòng luôn nhé, tôi cũng về đây.”

Đợi Khương Duyệt rời đi, Khương Oánh nhàn nhạt nhìn sang bên phải: “Anh hình như nghe khá lâu rồi nhỉ?”

Cô vừa dứt lời, Từ Thương Tinh chậm rãi bước ra.

Vừa rồi anh ta chỉ đi ngang qua, tình cờ nghe được đoạn mấu chốt nên đã dừng lại, không ngờ lại bị Khương Oánh phát hiện.

Nghĩ đến nội dung vừa nghe được, Từ Thương Tinh có chút xấu hổ: “Xin lỗi!”

Khương Oánh nhướng mày, đi đến trước mặt anh ta, cười cười, rồi xoay người bỏ đi.

Thái độ của cô khiến Từ Thương Tinh hoàn toàn không hiểu nổi. Vốn tưởng cô sẽ nói gì đó, ít nhất là chuyện riêng tư không mấy hay ho này bị người khác nghe thấy, cô sẽ có chút xấu hổ hoặc khó xử chứ.

Nhưng hoàn toàn là anh ta nghĩ nhiều rồi. Chồng nɠɵạı ŧìиɧ, cô lại thờ ơ như vậy sao? Không có phẫn nộ, đau khổ, thậm chí thất vọng cũng không.

Đối với tình huống này, trong lòng Từ Thương Tinh đã có kết luận: Cô căn bản không yêu chồng mình.

Khi cô lướt qua người anh ta, còn để lại hương thơm thoang thoảng, như hương hoa nhài buổi sớm, trong thanh mát lại ẩn chứa ngọt ngào. Hương thơm này còn chưa tan đi, lại ập đến một hơi thở ngọt ngào khác, lướt qua chóp mũi anh ta, giống như một bàn tay đang chậm rãi vuốt ve l*иg ngực anh ta.

Từ Thương Tinh khẽ nhíu mày, cất bước đi theo.

[Giá trị tham niệm của Từ Thương Tinh tăng 5 điểm.]

“Ồ, mới 5 điểm thôi à!”

Suy nghĩ của Khương Oánh vừa nảy ra, hệ thống liền giải thích.

[Từ Thương Tinh là nhân vật cấp A, giá trị tham niệm của anh ta là tham niệm chất lượng cao, người thường không thể so sánh. Giá trị tham niệm chất lượng cao có thể làm ngài ngày càng xinh đẹp, càng quyến rũ.]

“Vậy sao?”

Khương Oánh chớp chớp mắt, vậy thì đành phải tốn thêm chút tâm tư vào anh ta vậy.

Bữa tiệc kết thúc, rất nhiều người đến xin WeChat của Khương Oánh. Cô cũng có trong nhóm WeChat, nhưng đã cài đặt không thể thêm bạn qua nhóm WeChat, chỉ có thể quét mã QR WeChat của cô.

Khương Oánh bị đám đông vây quanh, ánh mắt Khương Duyệt ngày càng tối lại.

Nhưng may là, Từ Thương Tinh cũng không có ý định xin thêm WeChat của Khương Oánh.

Khương Duyệt nghĩ ngợi, cất bước đi về phía Từ Thương Tinh.

Vừa rồi cô ta nghe Từ Thương Tinh nói anh ta về nước là để tham gia một dự án thiết kế khách sạn, dự án đó hình như vừa hay do công ty chồng cô ta phụ trách. Dùng chủ đề này để bắt chuyện, nhân tiện xin WeChat, anh ta chắc sẽ đồng ý thôi.

Khương Duyệt vẫn có chút hồi hộp. Từ Thương Tinh là mối tình đầu của cô ta, anh ta trong lòng cô ta, trước sau vẫn là một sự tồn tại khác biệt, thần thánh không thể vấy bẩn. Ngay cả bây giờ khi nhìn anh ta, cô ta vẫn mang theo lăng kính màu hồng.