Biểu cảm của Khương Duyệt tức khắc trở nên khó coi, sao chị ta cũng đến đây?
Ánh mắt Từ Thương Tinh lướt qua Khương Duyệt, dừng lại trên người Khương Oánh.
Cô mỉm cười duyên dáng đi đến trước mặt mọi người, ngồi đúng vào vị trí Khương Duyệt vừa ngồi.
Làn da trắng nõn của cô tỏa ra ánh sáng mê người, khi đi lại mang theo hương thơm thoang thoảng. Hô hấp của mọi người đều bất giác ngừng lại, nhìn cô không chớp mắt.
Tóc cô búi lên, trông vừa trẻ trung vừa lười biếng. Sau khi ngồi xuống, cô hơi ngẩng đầu nhìn Từ Thương Tinh, hé miệng cười: “Lâu rồi không gặp!”
Ký ức của Từ Thương Tinh tức khắc bị kéo về mùa hè năm cấp ba.
Thật ra đã qua quá lâu, chuyện về Khương Oánh, anh ta đã không nhớ rõ. Vốn dĩ cũng không thích nhiều, chỉ là sự rung động của tuổi trẻ, nên lúc đó bị từ chối cũng không quá khó chịu. Việc ra nước ngoài là do gia đình sắp xếp, bản thân anh ta cũng đã sớm quyết định như vậy, nên trước khi đi chỉ bày tỏ thiện cảm trong lòng mà thôi.
Sau đó, anh ta rất ít khi nhớ đến Khương Oánh, dần dần, thậm chí đã quên mất đoạn hồi ức đó. Cho đến vừa rồi, anh ta lại nhìn thấy Khương Oánh.
Mọi thứ về Khương Oánh dường như trở nên sống động trở lại.
Anh ta gật đầu: “Lâu rồi không gặp!”
Từ Thương Tinh nói chuyện câu chữ rõ ràng, giọng nói trầm ấm đầy từ tính, không hề sến súa, ngược lại có chút thanh cao, lạnh lùng.
Nhìn thấy Khương Oánh và Từ Thương Tinh nhìn nhau, lòng bàn tay Khương Duyệt đã bị móng tay bấm hằn dấu vết.
Cô ta đi đến sau lưng Khương Oánh, hai tay đặt lên vai cô, cười nói: “Chị, sao chị lại đến một mình? Không bảo anh rể đi cùng sao?”
Khương Oánh quay đầu nhìn cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại ẩn chứa thâm ý: “Không có, không phải có cô ở đây sao?”
Lời này nghe qua thì dường như không có vấn đề gì, nhưng Khương Duyệt luôn cảm thấy Khương Oánh đang ám chỉ điều gì đó.
Khương Duyệt nói tiếp: “Em còn tưởng chị không đến chứ. Lúc trước hỏi chị, chị cũng đâu có nói là sẽ đến.”
“Vậy à, cô hỏi tôi lúc nào nhỉ, tôi không nhớ rõ.” Khương Oánh nhếch môi.
Khương Duyệt quả thật đã hỏi, nhưng lúc đó nguyên chủ chỉ nói đến lúc đó xem sao, không nói là sẽ đến hay không đến.
“Lâu rồi không gặp, Khương Oánh. Mấy buổi họp lớp trước cậu cũng không đến, lần này tớ còn tưởng cậu lại không đến nữa chứ.”
Người nói là lớp trưởng lớp họ, hiện tại đã là giám đốc tài chính của một công ty niêm yết nào đó, mặc một bộ vest, đeo kính, vô cùng ân cần chào hỏi Khương Oánh.
Khương Oánh khi đi học rất kín tiếng, không mấy ai biết gia thế của cô, nên cũng không ai biết cô là con gái duy nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Khương thị.
Khương Oánh thần sắc nhàn nhạt: “Vừa hay có thời gian rảnh nên đến thôi.”
Lớp trưởng lại hỏi: “Xem ra cậu bận quá nhỉ. Đã sớm nghe nói cậu kết hôn rồi, sao không đưa ông xã đến cùng?”
Hôn lễ của Khương Oánh được tổ chức ở nước ngoài, lúc đó chỉ mời một ít bạn bè thân thiết, quen biết lâu năm, không một bạn học cấp ba nào tham dự, cũng không ai biết chồng cô là ai.
Cô không giải thích, chỉ cười cười.
Lớp trưởng nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt ngây ngẩn, có chút mê mẩn.
Khương Duyệt chen vào nói: “Anh rể em bận lắm, công việc công ty nhiều quá, không thì nhất định đã đi cùng chị em rồi. Tình cảm của họ tốt lắm đấy.”
Lời nói của Khương Duyệt khiến sắc mặt lớp trưởng có chút thay đổi nhỏ. Một khi đã nhìn thấu bản chất của Khương Duyệt, những tâm tư nhỏ nhen đó của cô ta ở trước mặt Khương Oánh liền trở nên có chút buồn cười và trẻ con.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, lớp trưởng gọi phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Khương Duyệt kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Khương Oánh.
Trong bữa ăn, mọi người bắt đầu nhắc lại những chuyện thú vị thời cấp ba. Lớp trưởng cứ liên tục lái chủ đề về phía Khương Oánh. Vừa hay liền nói đến chuyện mấy bạn nam trong lớp thích Khương Oánh.
Mấy bạn nam được nhắc tên đều có mặt, được nhắc đến thì rất ngượng ngùng, cũng lặng lẽ đánh giá Khương Oánh.
Khương Oánh mím môi cúi đầu, gương mặt như trái đào mật chín mọng, mơn mởn căng tràn, ửng hồng nhàn nhạt, trông đầy đặn, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Khi cô ngẩng đầu lên, liền liếc nhìn về phía Từ Thương Tinh, vừa hay chạm phải ánh mắt của Từ Thương Tinh.
Một cảm giác nóng ran, tê dại khẽ nảy lên từ đáy lòng Từ Thương Tinh, sau đó lan tỏa ra xung quanh.
Ăn cơm xong, mọi người vẫn đang nói chuyện phiếm, Khương Oánh đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh.
Cô vừa đứng dậy, Khương Duyệt cũng nói: “Em cũng đi, chị em mình đi cùng nhau.” Ra vẻ chị em tốt đến mức đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau.
Khương Oánh nhếch môi: “Được thôi!”
Hai người đi cùng nhau, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể phân biệt được ai có khí chất và vóc dáng tốt hơn.
Thật ra mấy năm nay Khương Duyệt đều tập yoga, vóc dáng giữ gìn không tệ, nhưng lại thiếu đi khí chất của Khương Oánh. Không biết có phải do chiếc váy cô mặc quá tôn dáng hay không, mà khí chất vừa trong trẻo vừa gợi cảm đó lại bộc lộ ra.
Khi đi đường, dáng vẻ hông lắc lư cũng đặc biệt quyến rũ.
Mới đi được vài bước, Khương Oánh đã nghe hệ thống không ngừng nhắc nhở cô, giá trị tham niệm tăng lên.
Vì nhắc nhở quá thường xuyên, Khương Oánh phiền không chịu nổi, bảo hệ thống tắt thông báo về giá trị tham niệm từ những người không quan trọng.
Lúc rửa tay, Khương Duyệt đột nhiên hỏi: “Chị, mai không phải kỷ niệm ngày cưới của chị và anh rể sao? Anh rể có tiết lộ sẽ cho chị bất ngờ gì không?”
Khương Oánh nghĩ ngợi: “Có chứ!”
Khương Duyệt cố ý hỏi như vậy, cô ta biết Trình Tư Niên căn bản chẳng chuẩn bị gì cả. Nghe Khương Oánh trả lời, cô ta có chút kinh ngạc, nhưng cô ta che giấu rất giỏi, tò mò hỏi: “Là gì vậy ạ?”